Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 214: Xích Dương Thạch

Chương 214: Xích Dương Thạch Có điều mục đích của hắn lúc này không phải là những linh thạch này.
Sau khi chuẩn bị xong linh thức, Lục Phàm lại đem linh đan, linh dược, p·h·áp bảo và các loại vật phẩm, luyện khí tài liệu cùng nhau thu vào không gian hệ thống.
Cứ như vậy, sau gần hai canh giờ chỉnh lý phân loại, trong không gian trữ vật giới rộng lớn chỉ còn lại ba chiếc rương.
Lục Phàm tâm niệm vừa động, trực tiếp phóng ra ba chiếc rương này từ trong trữ vật giới ra ngoài.
Nhìn ba chiếc rương, hai lớn một nhỏ trước mặt, Lục Phàm hướng ra cửa hô: "Chính Thuần!"
Theo tiếng gọi của hắn, Tào Chính Thuần đang canh giữ ở cửa liền bước vào.
Tào Chính Thuần khi nhìn thấy ba chiếc rương thì trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Chủ c·ô·ng?"
"Ở đây trông coi, nếu có chuyện gì bất trắc thì kịp thời ra tay."
Trong ba chiếc rương này, hắn cũng không biết chính xác có gì, để phòng ngừa vạn nhất, tự nhiên phải để Tào Chính Thuần ở bên trấn thủ.
"Rõ, chủ c·ô·ng!"
Sau khi giao phó xong cho Tào Chính Thuần, Lục Phàm liền đi đến trước chiếc rương lớn thứ nhất.
Trên rương có một chiếc khóa to cỡ nắm đấm.
Lục Phàm thấy vậy trực tiếp lấy Phong Lôi k·i·ế·m ra, rồi vung trường k·i·ế·m bổ xuống khóa.
Răng rắc...
Chỉ nghe một tiếng đứt gãy chói tai vang lên, chiếc khóa to cỡ nắm đấm bị bổ toạc.
Lục Phàm dùng mũi k·i·ế·m hất lên, nắp rương bật ra, những thứ bên trong xuất hiện.
Chỉ thấy bên trong rương gỗ là từng khối đá màu đỏ lớn cỡ nắm đấm.
Nhìn những tảng đá màu đỏ này trong rương, trên mặt Lục Phàm nhất thời lộ vẻ cổ quái, nghi hoặc.
"Đây là vật gì?"
Ngay khi Lục Phàm và Tào Chính Thuần vô cùng nghi hoặc thì bên ngoài tiền sảnh vọng vào tiếng bước chân.
Tiếp đó, Khương Thượng từ ngoài đi vào.
Khi Khương Thượng thấy những tảng đá màu đỏ trong rương thì mắt trừng lớn, phát ra tiếng kinh hô.
"Xích Dương Thạch!"
Cùng với tiếng kinh hô, Khương Thượng thân hình lóe lên, đi tới trước rương, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn không giấu được.
Mà Lục Phàm thấy Khương Thượng bình thường vô cùng điềm tĩnh, giờ lại hiếm khi thất thố, trong lòng nhất thời vô cùng hiếu kỳ.
"Tử Nha, cái Xích Dương Thạch này là gì?"
Trước đây hắn thực sự chưa từng gặp loại đá này, thậm chí còn chưa nghe thấy bao giờ.
Điều này khiến Lục Phàm vô cùng bất đắc dĩ.
Dù sao tiền thân hắn x·u·y·ê·n không đến hoàn toàn là phế vật tu luyện, chưa hề tiếp xúc đến những vấn đề liên quan đến tu luyện.
Hiểu biết về tu luyện rất ít, chớ nói chi là biết về đủ loại tài nguyên tu luyện.
Lúc này, Khương Thượng cũng kìm nén sự hưng phấn, cầm một khối Xích Dương Thạch lên, cười nói: "Chủ c·ô·ng, Xích Dương Thạch này là vật chí thuần chí dương đặc t·h·ù, đối với người tu luyện hệ hỏa mà nói là thánh vật tu luyện. Với Luyện Đan Sư và Trận p·h·áp Sư, Xích Dương Thạch cũng là bảo vật có giá trị rất cao..."
Theo lời giảng của Khương Thượng, Lục Phàm và Tào Chính Thuần lúc này mới biết cái gọi là Xích Dương Thạch là gì.
Trong tình huống bình thường, Luyện Đan Sư luyện chế đan dược đều dùng hỏa thạch thông thường và linh lực để thôi động.
Nhưng dùng hỏa thạch thông thường và linh lực để luyện đan rất không ổn định.
Sơ ý một chút sẽ khiến đan dược bị hỏng, nghiêm trọng hơn còn làm n·ổ tung đan lô.
Đối với Luyện Đan Sư, ngọn lửa hoàn mỹ nhất chính là t·h·i·ê·n địa chi hỏa trong truyền thuyết.
Chỉ tiếc t·h·i·ê·n địa chi hỏa thì chẳng ai từng gặp bao giờ.
Ngoài t·h·i·ê·n địa chi hỏa, chỉ còn thú hỏa và đan hỏa hai loại lửa.
Một số Hung thú hoặc Linh thú hệ hỏa sau khi c·h·ế·t, kết hợp với một số điều kiện đặc t·h·ù sẽ sinh ra thú hỏa.
Ngọn lửa này trước khi luyện hóa sẽ rất c·u·ồ·n·g bạo, nhưng khi luyện hóa rồi thì lại vô cùng dịu dàng, ngoan ngoãn.
Nó được coi là loại lửa luyện đan khá tốt và cũng là lựa chọn đầu tiên của các Luyện Đan Sư đỉnh cao.
Còn đan hỏa là loại lửa đặc t·h·ù do Luyện Đan Sư ấp ủ trong đan điền.
Nguồn sức mạnh của đan hỏa cũng từ linh lực mà ra, chỉ khác là nó ổn định hơn nhiều so với dùng linh lực để thôi động hỏa thạch.
Nhưng bất kể là thú hỏa hay đan hỏa đều có những hạn chế nhất định, không phải Luyện Đan Sư nào cũng có thể dùng.
Chính vì vậy, Luyện Đan Sư đều tìm k·i·ế·m những vật chí thuần chí dương để thay thế đan hỏa và thú hỏa.
Xích Dương Thạch cũng là một trong những vật chí thuần chí dương ổn định và có giá trị cao.
Vì Xích Dương Thạch ẩn chứa lực chí thuần chí dương, sau khi thiêu đốt thì vô cùng ổn định, ôn hòa mà lại tiêu hao rất ít linh lực.
Nhưng tác dụng lớn nhất của Xích Dương Thạch không chỉ có thế.
Mà chính là lực chí thuần chí dương trong Xích Dương Thạch có thể được Luyện Đan Sư hấp thu, luyện hóa để rồi ấp ủ ra đan hỏa của riêng mình trong đan điền.
Đây mới chính là giá trị lớn nhất của Xích Dương Thạch.
Dù sao, với Luyện Đan Sư, việc nắm giữ ngọn lửa riêng của mình là điều bắt buộc.
Muốn trở thành Luyện Đan Sư đỉnh cao, không có ngọn lửa riêng thì nhất định không thể.
Nói đến đây, Khương Thượng hít sâu một hơi, nói: "Thuộc hạ tuy tinh thông thuật luyện đan, nhưng lại chưa ấp ủ ra ngọn lửa riêng, nên mới thất thố như vậy, mong chủ c·ô·ng thứ lỗi."
Khi Khương Thượng nói xong, Lục Phàm lập tức mỉm cười.
Theo lời Khương Thượng nói thì Xích Dương Thạch này quả thực là bảo vật vô giá.
Nhưng đối với hắn mà nói thì sức hấp dẫn của Xích Dương Thạch này không lớn đến vậy.
Liếc nhìn Xích Dương Thạch trong rương, Lục Phàm cười nói: "Nếu đã vậy thì số Xích Dương Thạch trong rương này ta tặng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể nhờ chúng mà ngưng tụ ra đan hỏa."
Lời vừa nói ra, Khương Thượng liền ngẩn người: "Cho ta?"
"Không sai, những Xích Dương Thạch này đối với chúng ta có giá trị hữu hạn, cho ngươi thì lại vừa hay."
Tuy hắn cũng có thể hấp thu luyện hóa những Xích Dương Thạch này nhưng Khương Thượng lại cần chúng hơn.
Dù sao ngoài tài mưu lược ra, Khương Thượng còn tinh thông thuật trận p·h·áp và thuật luyện đan.
Lục Phàm đương nhiên không thể lãng phí khả năng luyện đan của Khương Thượng.
Dù sao giá trị của một Luyện Đan Sư rất cao, tương đương với một mỏ linh thạch không bao giờ cạn, có thể liên tục k·i·ế·m tài nguyên.
Nhìn nụ cười trên mặt Lục Phàm, Khương Thượng hiểu được tâm ý của Lục Phàm, liền cung kính gật đầu nói tạ.
"Đa tạ chủ c·ô·ng!"
Hắn không từ chối khách sáo, vì dù sao sau khi uẩn dưỡng ra đan hỏa, hắn sẽ có thể vì Lục Phàm làm được nhiều hơn.
Sau khi cung kính nói cảm ơn, Khương Thượng thu tất cả Xích Dương Thạch vào trữ vật giới của mình.
Còn Lục Phàm thì nhìn hai chiếc rương còn lại, trong mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ vô cùng.
Sau khi sắp xếp xong toàn bộ tài nguyên, trong trữ vật giới chỉ còn lại ba chiếc rương này.
Một chiếc rương đựng Xích Dương Thạch, hai chiếc còn lại sẽ đựng gì đây?
Bảo vật cấp bậc Xích Dương Thạch tuy rất trân quý nhưng cũng không đến mức khiến chủ nhân của trữ vật giới coi trọng như vậy.
Ngay khi Lục Phàm và Tào Chính Thuần đang nhìn chằm chằm hai chiếc rương còn lại thì Khương Thượng nhìn chiếc rương nhỏ mở miệng: "Chủ thượng, chiếc rương này có dao động của phù văn trận p·h·áp, chắc là có cấm chế trận p·h·áp."
Nghe lời của Khương Thượng, Lục Phàm và Tào Chính Thuần đều nhìn sang chiếc rương nhỏ.
Chiếc rương nhỏ này màu đen toàn thân, nhìn chất liệu giống như một loại khối sắt đặc t·h·ù nào đó.
Mà chiếc rương đen nhỏ này lại không có khóa, hay nói là không có bất kỳ khe hở nào.
Trông nó như một chiếc rương bịt kín hoàn toàn.
Sau khi nhìn chằm chằm chiếc rương đen một hồi.
Lục Phàm hít sâu một hơi, trực tiếp vung k·i·ế·m bổ vào ổ khóa của chiếc rương lớn bên cạnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận