Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 656: Thiên Hương thế lực sau lưng

Chương 656: Thế lực sau lưng Thiên Hương "Tỷ, trước khi ta đến bắc cảnh, trên đường có người bí ẩn bắn tên truyền tin nhắc nhở ta, chắc hẳn là người của tỷ phải không?" Đối diện với người đối xử tốt với mình không gì bằng, hắn không vòng vo tam quốc, trực tiếp hỏi. Hắn xác nhận tỷ tỷ này sẽ không hại mình, đồng thời hắn cũng khẳng định những suy đoán trước đó của mình. Cô tỷ tỷ tiện nghi này đích thực là đang giấu nghề. Bởi vì trên người cô tỷ tỷ tiện nghi này cũng có bảo vật ẩn giấu tu vi, bảo vật này không thua kém bao nhiêu so với bảo vật trên người phụ hoàng và ngũ thúc tiện nghi. Nên không cần nghĩ cũng biết nàng đang giấu dốt. Dù không thể nhìn thấu tu vi của tỷ tỷ tiện nghi, nhưng hắn cảm giác được, tu vi của tỷ tỷ tiện nghi yếu nhất cũng là Chân Đan cảnh, thậm chí cũng giống mình đều là Ngưng Hồn cảnh.
Đối mặt với câu hỏi của Lục Phàm, Lục Lam mỉm cười gật đầu dịu dàng: "Đúng là ta, vốn dĩ ta đã sắp xếp người bảo hộ ngươi, phụ hoàng cũng có sắp xếp."
"Nhưng chúng ta đều không ngờ ngươi lại phát sinh biến hóa lớn như vậy, khiến cho chúng ta đều có chút không dám tin." Người khác có lẽ cho rằng Lục Phàm trước đó 20 năm là đang giấu nghề, nhưng Lục Lam biết rõ không phải như thế. Hai mươi năm qua, thời gian nàng và Lục Phàm chung đụng được xem như nhiều nhất, nàng rõ ràng biết Lục Phàm thực sự không thể tu luyện, không phải là cái gì giấu dốt. Vì thế nàng biết đệ đệ mình là trước khi đến bắc cảnh và sau khi đến bắc cảnh mới xảy ra biến hóa như thế. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa năm, Lục Phàm đã có biến hóa long trời lở đất. Bất quá, nàng chưa từng nói những điều này với bất kỳ ai, thậm chí cả phụ hoàng tiện nghi. Bởi vì so với phụ hoàng có chút lạnh nhạt, nàng càng để ý Lục Phàm hơn. Trên danh nghĩa Lục Phàm là đệ đệ của nàng, nhưng nàng biết rõ không phải như vậy, tình cảm của nàng dành cho Lục Phàm sâu đậm hơn so với thân đệ đệ.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lục Lam, vẻ mặt Lục Phàm có chút phức tạp. Lúc này Lục Lam đứng dậy, chủ động kéo tay Lục Phàm để hắn cũng đứng lên, nàng dịu dàng cười nói: "Đây là lần đầu tiên ngươi đến đây, ta dẫn ngươi đi dạo một vòng."
Lục Phàm khẽ gật đầu, nói với Thạch Cơ và thị nữ mặt tròn: "Các ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi đi." Hắn biết Lục Lam chắc chắn có chuyện muốn nói với mình, cho nên hắn cũng bảo Thạch Cơ ở lại đây. Nếu như đối mặt với người khác, có lẽ hắn sẽ có chút đề phòng. Nhưng không hiểu vì sao, khi đối mặt với cô tỷ tỷ tiện nghi Lục Lam này, hắn không hề có chút đề phòng nào, mà có một cảm giác muốn hoàn toàn tin tưởng. Loại cảm giác này thật khó hiểu, nhưng hắn đã làm như vậy, hắn tin chắc Lục Lam tuyệt đối sẽ không tổn hại đến mình, bất kể khi nào cũng thế.
Sau khi Lục Phàm thông báo cho Thạch Cơ và thị nữ mặt tròn xong, liền để Lục Lam kéo tay mình rời khỏi đình. Diện tích phủ trưởng công chúa tuy có hơi kém so với đông cung, nhưng so với phủ của các công chúa khác thì lớn hơn rất nhiều. Lục Lam dẫn Lục Phàm đến một cái hồ nước nhỏ ở sâu bên trong phủ trưởng công chúa, bất ngờ bên hồ có một rừng trúc. Rừng trúc và hồ nước có một cái đình tao nhã yên tĩnh, một bên trong đình vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên là thường xuyên có người quét dọn. Sau khi hai người ngồi xuống, Lục Phàm không nhịn được tò mò hỏi: "Nơi này chỉ có hai người các ngươi thôi sao?"
Lục Lam nhẹ gật đầu, dịu dàng nói: "Trước đây có mười thị nữ, nhưng đều bị ta đuổi đi rồi, giờ chỉ còn Linh Nhi và ta, còn có hai hộ vệ ở cửa kia thôi."
Nghe Lục Lam nói câu này, trong lòng Lục Phàm không hiểu cảm thấy chua xót. Tỷ tỷ tiện nghi rõ ràng có thiên phú tu luyện nghịch thiên, có thể nắm giữ tất cả những thứ tốt đẹp nhất. Nhưng nàng lại cam nguyện ở lại trong một phủ đệ trống rỗng như thế này, cứ như bị đày vào lãnh cung vậy. Hắn rất muốn nói để nàng đến đông cung của mình, nhưng lời đến bên miệng lại bị hắn nuốt trở vào. Bởi vì hắn không thể làm vậy được. Dù sao Lục Lam là tỷ tỷ của mình, hơn nữa đông cung chỉ có mình hắn ở được, những người khác không được. Lục Lam đến đông cung thăm mình thì được, nhưng ở lại đó thì tuyệt đối không thể. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Mình thì không sao, ai dám nói thì mình giết người đó, nhưng làm như thế với Lục Lam thì quá bất công. Sức sát thương của lời đồn thật đáng sợ, không ai có thể chịu đựng nổi. Hắn không muốn Lục Lam phải chịu những điều này. Nhưng hắn cũng không muốn Lục Lam cứ ở mãi trong một phủ đệ giống như lãnh cung này.
Sau khi những ý niệm này thoáng qua trong đầu, hắn hít sâu một hơi, nhìn Lục Lam nói: "Sau khi thiên kiêu thi đấu, phụ hoàng sẽ truyền ngôi cho ta, sau khi đại lễ kế vị kết thúc, ngươi theo ta đi du lịch bên ngoài đi." Sau khi kế vị, hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn toàn nắm giữ và bình ổn toàn bộ Đại Càn. Đến việc Đại Càn thôn tính và dung hợp Đông Nguyên hoàng triều cùng Thiên Võ hoàng triều thì không cần đến hắn quan tâm. Với Hữu Khương, Lý Tư, và Phí Y Vương Hồn ở đó, những việc này tuyệt đối có thể giải quyết nhẹ nhàng. Dù sao hắn còn rất nhiều việc cần phải làm, không thể lãng phí thời gian vào những chuyện như vậy. Việc chinh chiến thu phục các hoàng triều xung quanh thì không có gì đáng lo lắng. Chờ Tần Quỳnh, La Thành và những người khác nắm giữ hoàn toàn binh mã Đại Càn thì lại tiến hành chinh chiến cũng không muộn. Ngoài ra còn có rất nhiều binh mã của Thiên Võ hoàng triều và Đông Nguyên hoàng triều, đều có thể điều động. Về phần những binh đoàn mà mình triệu hồi ra, Lục Phàm tạm thời không tính dùng. Dù sao các hoàng triều xung quanh cũng không mạnh lắm, dựa vào binh lực của tam đại hoàng triều là đủ rồi, không cần thiết phải xuất động những quân đoàn tu sĩ tinh nhuệ mà mình triệu hồi ra.
Nghe Lục Phàm nói, Lục Lam hơi ngẩn người, rồi không chút do dự gật đầu: "Được!" Trên mặt nàng lại hiện ra nụ cười khuynh quốc khuynh thành, mà là loại nụ cười vô cùng dịu dàng. Lục Phàm nhìn thoáng qua, vô thức dời ánh mắt, trái tim không kìm được bắt đầu đập nhanh. Không thể không nói, cô tỷ tỷ tiện nghi này thật sự có sức sát thương quá lớn. Không biết vì sao, khi thấy nàng lộ ra nụ cười dịu dàng tuyệt mỹ như vậy, hắn không hề có một chút sức chống cự nào cả. Tim lại càng đập loạn lên. Nhất là khi nghĩ đến nàng là tỷ tỷ thân của mình, trong lòng hắn càng có một nỗi thất vọng sâu sắc. Nếu như nàng không phải tỷ tỷ thân của mình, không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào thì tốt biết bao nhiêu. Chỉ tiếc điều này là không thể. Haizz… Thấy Lục Phàm dời ánh mắt, không dám nhìn mình, trong lòng Lục Lam không khỏi vui vẻ. Khi thấy thần sắc thất vọng không thể che giấu trên mặt Lục Phàm, nàng lập tức đoán được ý nghĩ trong lòng hắn. Sau khi đoán được ý nghĩ này, trong lòng nàng chỉ cảm thấy một niềm ngọt ngào và hạnh phúc không thể tả. Nàng hận không thể ngay lập tức nói cho Lục Phàm tất cả chân tướng. Chỉ tiếc lý trí còn sót lại đã ngăn nàng lại, không cho nàng làm như vậy. Vì phụ hoàng và ngũ thúc đều không nói cho Lục Phàm chân tướng, nên chắc chắn mình cũng không thể nói. Dù sao, việc phụ hoàng và ngũ thúc không nói ra sự thật có lẽ là có mục đích nhất định. Vì vậy nàng chỉ có thể kìm nén sự hạnh phúc và mãn nguyện trong lòng cùng với ý định muốn nói cho Lục Phàm chân tướng, nhìn Lục Phàm dịu dàng nói: "Ngươi có gì muốn hỏi ta không? Cứ hỏi đi, chỉ cần có thể nói, ta đều sẽ nói cho ngươi biết."
Lúc này Lục Phàm cũng đã bình tĩnh lại. Nghe Lục Lam nói vậy, hắn trầm ngâm một chút rồi gật đầu, tiếp đó liền tò mò hỏi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận