Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 386: Đừng cho thể diện mà không cần

Trong ánh mắt bình thản hờ hững của Lục Phàm dò xét, sắc mặt đám người Đường Việt nhất thời biến ảo không ngừng. Bọn họ không phải người ngu. Thông qua việc Đồng Lâm thần phục đi theo Lục Phàm và những cái nháy mắt, động tác nhỏ của bọn họ cũng đủ để phán đoán ra đám người Lục Phàm không đơn giản. Nhưng chỉ dựa vào một câu nói của Lục Phàm mà muốn bọn họ Hồng Nguyệt minh thần phục, đây chẳng phải quá đơn giản sao. Dù sao Hồng Nguyệt minh của bọn họ dù gì cũng là một trong mười hai thế lực nhất lưu ở Thiên Võ cảnh.
Ngay khi Đường Việt và những người khác đang có vẻ mặt âm tình bất định, Dung Liệt lạnh lùng hừ một tiếng, sát ý lạnh lẽo nói: “Chủ công nhà ta cho các ngươi thần phục là đang nể mặt các ngươi, cũng đừng cho thể diện mà không cần.” Nói xong, Dung Liệt lập tức bộc phát ra một khí thế uy áp vô cùng kinh khủng. Dưới cỗ khí thế uy áp vô cùng kinh khủng này, sắc mặt đám người Đường Việt nhất thời kịch biến, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ cùng không dám tin nồng đậm. Luyện Thần cảnh! Cảm nhận được khí thế uy áp đáng sợ đang bao trùm lên người, bọn họ cuối cùng cũng hiểu tại sao Đồng Lâm lại phản bội Hồng Nguyệt minh. Thật là nực cười. Đối mặt một cường giả Luyện Thần cảnh uy hiếp, Đồng Lâm sợ chết nên không thần phục mới là lạ. Đừng nói là Đồng Lâm, lúc này bọn họ cũng có cùng một tâm trạng. Nếu là đối mặt với một vị cường giả Ngưng Hồn cảnh, dù là cường giả Ngưng Hồn cảnh cửu trọng, bọn họ đều có dũng khí đối kháng. Nhưng đối mặt một cường giả Luyện Thần cảnh, hơn nữa lại còn là cường giả Luyện Thần cảnh cấp cao, đến dũng khí phản kháng bọn họ cũng không thể nào có nổi. Dù sao những người bọn họ này hợp lại cũng không đủ cho Dung Liệt một bàn tay giết.
Trước uy hiếp sinh tử này, trên mặt đám người Đường Việt đều hiện ra nụ cười khổ bất đắc dĩ. Cái này còn có sự lựa chọn sao. Bất đắc dĩ liếc nhìn nhau một hồi, Đường Việt hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến trước mặt Lục Phàm quỳ một chân xuống đất. “Ta... ta thần phục.” Theo Đường Việt làm gương, các trưởng lão chấp sự còn lại cũng không chút do dự, ào ào đi đến trước mặt Lục Phàm quỳ một chân xuống đất bày tỏ sự thần phục. Dù sao hậu quả của việc từ chối thần phục là chết. Mặc dù bọn họ không sợ chết như Đồng Lâm, nhưng trước sự lựa chọn sống chết không có ý nghĩa gì, họ cũng không muốn chọn cái chết. Họ đâu phải là người ngu. Trong khi có cơ hội sống, lại chọn chết, đây không phải là có bệnh sao. Nhìn đám gia hỏa ào ào lựa chọn thần phục, Lục Phàm nhất thời hài lòng gật đầu. Mấy tên này ngược lại là thức thời đấy. Đương nhiên, điều cuối cùng thúc đẩy mấy tên này thức thời vẫn là tu vi khí thế mà Dung Liệt vừa mới bộc phát ra. Nếu không có Dung Liệt chấn nhiếp bọn họ, có lẽ bọn họ còn đang giãy dụa do dự trong lòng. Dù sao những người này đều là cao tầng của Hồng Nguyệt minh, sao có thể cam tâm thần phục người khác. Bất quá trước mặt sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ sự lựa chọn nào cũng đều có thể thay đổi.
Chuyện kế tiếp trở nên dễ làm hơn nhiều. Lục Phàm trực tiếp để Dung Liệt khống chế đám gia hỏa này, đồng thời truyền thụ bản sơ cấp đã cắt xén của Khống Hồn thuật cho họ, để họ đi khống chế những người bên dưới. Điều này là để phòng ngừa nội bộ Hồng Nguyệt minh xuất hiện biến cố. Có bản sơ cấp Khống Hồn thuật đã cắt xén, đám gia hỏa này có thể đem toàn bộ Hồng Nguyệt minh nắm chắc trong tay. Dù sao sau này những thứ mà bản thân muốn khai sáng thần triều vô địch đều được tạo thành từ vô số dân chúng tu sĩ và thế lực lớn nhỏ. Mà những thế lực như Hồng Nguyệt minh sẽ xem như lực lượng trung kiên. Chỉ cần lực lượng trung kiên vững chắc, không xảy ra vấn đề gì, như vậy toàn bộ thần triều sẽ vững như bàn thạch. Hắn không muốn chuyện các hoàng triều Đại Càn và Thiên Võ gặp vấn đề, rồi lại xuất hiện ở thần triều vô thượng mà hắn muốn thành lập sau này. Trong thần triều vô thượng mà hắn thành lập, hắn tuyệt đối không cho phép tồn tại tiếng nói thứ hai, lại càng không cho phép bất kỳ người nào hoặc thế lực nào không bị khống chế. Nếu có sự tồn tại như vậy, vậy thì trực tiếp xóa sổ. Sau khi làm xong tất cả những việc này, Lục Phàm ra lệnh cho những trưởng lão chấp sự khác đi khống chế những thành viên cốt cán phía dưới. Tiếp theo liền để Minh chủ Hồng Nguyệt minh là Đường Việt dẫn đường đến kho tàng bảo khố của Hồng Nguyệt minh. Đối với yêu cầu như vậy, Đường Việt đương nhiên không dám từ chối, ngay lập tức cung kính vô cùng dẫn đường. Trên đường đi tới kho tàng bảo khố của Hồng Nguyệt minh, Lục Phàm liền hỏi thăm tình hình về lão tổ của Hồng Nguyệt minh.
Đường Việt nghe vậy cũng cung kính trả lời: “Điện hạ, Hồng Nguyệt minh của chúng ta có một vị lão tổ Ngưng Hồn cảnh thất trọng, đang tọa trấn tại cấm địa bên trong kho tàng bảo khố.” “Nếu lát nữa vị lão tổ kia có gì mạo phạm, mong điện hạ thứ lỗi.” Lúc này Đường Việt sợ lão tổ làm ra hành động gì không lý trí, cho nên trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm. Chờ gặp lão tổ sẽ nói rõ tình hình trước, để lão tổ ngoan ngoãn thần phục. Dù sao hắn bây giờ cũng biết ý định của Lục Phàm. Chỉ là muốn Hồng Nguyệt minh thần phục mà thôi, cũng sẽ không tham dự vào chuyện của Hồng Nguyệt minh. Cho nên lão tổ của mình tuyệt đối không thể có chuyện gì. Nếu lão tổ chọc giận điện hạ bị giết, vậy sau này Hồng Nguyệt minh cũng có chút nguy hiểm. Mặc dù bây giờ có chỗ dựa là Lục Phàm, nhưng không thể cứ gặp chuyện là lại đi tìm điện hạ Lục Phàm này. Nếu như vậy, Hồng Nguyệt minh của bọn họ chỉ sợ cũng không còn giá trị tồn tại nữa. Nhìn Đường Việt thận trọng, Lục Phàm gật đầu cười. Nếu bọn họ đã thần phục, vậy Hồng Nguyệt minh chính là người của mình. Đối với người của mình, hắn vẫn có không ít khoan dung. Chỉ cần không xúc phạm đến giới hạn cuối cùng của hắn, hắn sẽ không ra tay, hắn cũng không phải là một kẻ hiếu sát.
Rất nhanh, một đoàn người liền đến một sân trước ở nơi sâu nhất của Hồng Nguyệt minh. Ngôi nhà này ngược lại rất đơn sơ, xung quanh trồng không ít linh dược và linh quả, còn có một rừng trúc nhỏ. Nhìn cứ như là tiểu viện của người dân bình thường vậy. Đường Việt thấy thế liền vội vàng tiến lên gõ cửa, rất nhanh từ bên trong sân một bên truyền đến một thanh âm nói vào. Đường Việt mở cửa ra rồi vội vàng đi vào trước. Lục Phàm biết Đường Việt muốn làm gì, nên cũng không để ý, tự mình bước vào theo, những người còn lại cũng theo sát phía sau. Khi Lục Phàm cùng mọi người đi vào trong sân, liền thấy Đường Việt và một ông lão tóc trắng đang đứng cùng một chỗ. Ông lão tóc trắng liếc hắn một cái, lập tức dời ánh mắt lên người Dung Liệt. Thấy ông lão kia nhìn mình, Dung Liệt lạnh hừ một tiếng, ánh mắt trực tiếp đối diện với ông ta. Sau khi ánh mắt đối diện với ánh mắt của Dung Liệt, ông lão tóc trắng nhất thời rên lên một tiếng, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ. Ban đầu ông còn tưởng Đường Việt nói láo, nhưng giờ xem ra Đường Việt không có lừa ông. Gã tráng hán tóc đỏ này tuyệt đối là cường giả Luyện Thần cảnh vô cùng khủng bố, giết ông chỉ là chuyện một ngón tay thôi. Nghĩ vậy, ông lão tóc trắng vội vàng thu hồi ánh mắt, đi đến trước mặt Lục Phàm, cung kính quỳ một chân xuống đất. "Lão phu Sở Thủy Triều bái kiến Thái Tử điện hạ." Sau khi biết được thực lực của thủ hạ Lục Phàm, ông đương nhiên sẽ không không biết sống chết cậy già lên mặt. Cho nên trực tiếp quỳ một chân xuống đất hành lễ bái kiến.
Lục Phàm thấy vậy hài lòng gật đầu, gia hỏa này cũng thức thời như Đường Việt bọn người. Dù sao có một số lão già ỷ vào tu vi của mình mà không coi ai ra gì, đặc biệt thích cậy già lên mặt. Đối với loại người như vậy, hắn gặp một cái sẽ giết một cái, tuyệt đối sẽ không nương tay. Bất quá đối với một người thông minh như Sở Thủy Triều, vậy thì tính là chuyện khác. Nghĩ vậy, Lục Phàm liền nhìn Dung Liệt một cái, Dung Liệt lập tức hiểu ý, trực tiếp tiến lên thi triển Khống Hồn thuật lên người ông lão. Mặc dù gia hỏa này là tự nguyện thần phục, nhưng vẫn phải đi qua quy trình này. Hắn không tin bất kỳ ai ngoài mặt nói thần phục, dù là lời thề với thiên đạo hắn cũng không tin. Chỉ có sử dụng Khống Hồn thuật triệt để khống chế thì hắn mới có thể yên tâm. Chờ Dung Liệt khống chế ông lão xong, Lục Phàm mới khiến Sở Thủy Triều đứng dậy, cười nhạt nói…
Bạn cần đăng nhập để bình luận