Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 742: Đến hoàng đô

"Sau khi trở về hoàng đô an bài mọi việc xong xuôi, ta sẽ lập tức lên đường!"
Vốn dĩ hắn cho rằng lần này giải quyết liên quân của bảy đại hoàng triều phải mất một khoảng thời gian. Nhưng tuyệt nhiên không ngờ, việc này chỉ tốn chưa đến hai ngày. Đến nỗi những chuyện còn lại đã có người dưới trướng an bài đi làm, căn bản không cần đích thân hắn ra tay.
Tiếp theo việc các đại hoàng triều cùng các thế lực sáp nhập vào Đại Càn tuy có chút phiền phức, nhưng chuyện như vậy không thể một sớm một chiều mà xong, cần người dưới trướng từ từ giải quyết. Bản thân mình có thể can thiệp cũng không nhiều. Dù sao, bảy đại hoàng triều cùng bảy tông chủ cung phụng thượng tông đều đã bị thu phục, căn bản không có gì phải lo lắng.
Cho nên những chuyện vụn vặt này hắn chẳng cần quan tâm, mà cũng không có hứng thú. Nếu chuyện gì cũng đích thân nhúng tay, chẳng phải hắn sẽ c·h·ết vì mệt hay sao. Huống chi, việc thu phục bảy đại hoàng triều cùng bảy tông cung phụng thượng tông đối với hắn mà nói thật sự chẳng phải là chuyện gì trọng đại. Nếu không phải lần này liên quan đến binh mã quá nhiều, cộng thêm bốn đại nhất lưu thế lực và Xích Viêm Thánh Giáo cùng Lục Ma, hắn thậm chí đã không đặt chân đến vùng biên giới phía tây này rồi.
Nghe Lục Phàm đưa ra đáp án, Hà Tình An Lan cùng Trầm Yên Nhiên đều gật đầu nhẹ. Đúng lúc này, trong đầu Lục Phàm vang lên hai tiếng thông báo.
【Đinh, một tháng mới đến, thu được một thẻ triệu hoán sơ cấp.】
【Đinh, có sử dụng thẻ triệu hoán sơ cấp không?】
Nghe thanh âm nhắc nhở trong đầu, Lục Phàm ngẩn người một chút rồi từ chối việc sử dụng thẻ triệu hoán ngay. Sau đó Lục Phàm bắt đầu suy nghĩ đến những việc cần làm tiếp theo và hành trình của mình.
Bây giờ, Đại Càn đã hoàn toàn nằm trong tay hắn, Đông Nguyên cùng Thiên Võ và chín đại hoàng triều ở dãy núi trăm ngọn về sau cũng sẽ từng bước sáp nhập vào. Ngoài ra còn có Hỏa Thần Tông cùng Xích Dương Thánh Giáo và bảy tông cung phụng thượng tông, những thế lực này đều đã bị thu phục hoặc bị khống chế, không cần hắn phải bận tâm nữa.
Bây giờ việc cấp bách cần giải quyết là Xích Viêm Thánh Giáo cùng Lục Ma hai cái quái vật khổng lồ này. Bên cạnh hai quái vật khổng lồ này còn có Tử Lam Môn cùng bốn đại nhất lưu thế lực khác. Nhưng Tử Lam Môn và bốn đại nhất lưu thế lực kia đã có Địch Thanh cùng Thạch Cảm Đương hai người giải quyết, chắc cũng không có gì đáng lo ngại.
Ngoài ra còn có Huyễn Âm Tông và Thiên Hương Hội hai đại thế lực. Huyễn Âm Tông thì ngược lại dễ giải quyết, Thiên Hương Hội thì hơi phiền phức, cách giải quyết tạm thời chưa có đầu mối. Trước đó, hắn vốn cho rằng Thiên Hương Hội cũng chỉ là một thương hội lớn có danh tiếng vang dội khắp Đông Thắng Thần Châu mà thôi. Nhưng sau khi biết được một vài thông tin về Thiên Hương Hội từ tiện nghi đại tỷ Lục Lam, hắn mới hiểu rằng Thiên Hương Hội không đơn giản như vẻ bề ngoài mà mình thấy. Nhưng Thiên Hương Hội là mục tiêu mà hắn nhất định phải thu phục và khống chế, điểm này không có gì phải nghi ngờ. Dù sao thì Thiên Hương Hội đã kích hoạt nhiệm vụ hệ thống, mà việc khống chế Thiên Hương Hội cũng đồng nghĩa với việc có thêm một túi tiền nhỏ. Điều đó rất quan trọng đối với một người đang vô cùng thiếu thốn tài nguyên như hắn.
Ngoài những thế lực này ra, những thế lực có đủ điều kiện khác cũng là mục tiêu cần thu phục. Muốn khống chế toàn bộ Đông Thắng Thần Châu thì không thể bỏ qua những thế lực này. Đến nỗi những thế lực tam lưu hoặc dưới tam lưu thì cũng chẳng đáng gì, những thế lực đó không có ảnh hưởng lớn. Nếu chúng thức thời mà thần phục thì thôi, còn không thì cứ diệt là xong.
Trong lúc suy tư, hai cái tên Ám Ảnh và Hắc Ma xuất hiện trong đầu Lục Phàm. Nghĩ đến hai thế lực này, Lục Phàm chau mày, trong mắt cũng lộ ra một tia sát ý lạnh lẽo. Hắn ghét nhất chính là kẻ p·h·ả·n b·ộ·i. Ám Ảnh và Hắc Ma không thể nghi ngờ là kẻ p·h·ả·n b·ộ·i Đại Càn, p·h·ả·n b·ộ·i các đời Càn Hoàng, p·h·ả·n b·ộ·i Đại Càn. Nếu không có các đời Càn Hoàng và Đại Càn ở phía sau không ngừng cung cấp tài nguyên, thì làm gì có Ám Ảnh và Hắc Ma ngày hôm nay. Nhưng khi Ám Ảnh và Hắc Ma lớn mạnh thì lại không xem Đại Càn ra gì, thậm chí có ý đồ phản chủ. Tiện nghi phụ hoàng không có hành động gì có lẽ là lo sợ sẽ gây ra ảnh hưởng gì đến Đại Càn, cũng có thể là quá kiêng kị hai thế lực này. Nhưng đối với hắn thì tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho hai thế lực p·h·ả·n b·ộ·i tồn tại. Ám Ảnh và Hắc Ma hoặc là phải ngoan ngoãn thần phục và nghe theo, tiếp tục làm hai con c·hó của Đại Càn. Còn nếu không chịu thần phục thì chỉ có một kết cục, đó là bị hủy diệt hoàn toàn.
Hắn thích thu phục cường giả, nhưng chỉ thích những cường giả biết nghe lời và phục tùng. Đến nỗi những cường giả có cá tính quá lớn, trong mắt hắn chỉ là một cỗ th·i th·ể mà thôi. Ám Ảnh và Hắc Ma có lẽ rất mạnh, nhưng so với Xích Viêm Thánh Giáo và Lục Ma thì còn kém quá xa. Hắn còn không thèm để ý Xích Viêm Thánh Giáo và Lục Ma thì làm sao có thể quan tâm đến Ám Ảnh và Hắc Ma được.
Sau khi suy nghĩ xong hết những chuyện này, Lục Phàm lại bắt đầu nghĩ đến việc Đại Càn mở rộng ra bên ngoài. Bây giờ, bốn đại hoàng triều vây quanh Đại Càn đều đã bị thu phục và khống chế, ngoài ra còn có năm đại hoàng triều khác. Có điều, ngoài chín đại hoàng triều đó ra thì còn có thêm bốn đại hoàng triều nữa. Toàn bộ khu vực phía đông bắc Đông Thắng Thần Châu chiếm địa bàn lớn nhất chính là mười bốn đại hoàng triều. Hiện tại không có thu phục và khống chế được thì cũng chỉ còn lại bốn đại hoàng triều này, đương nhiên là không thể bỏ qua.
Có điều nếu các vị hoàng chủ của bốn đại hoàng triều này biết điều thì có lẽ sẽ chủ động đến thần phục Đại Càn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là những vị hoàng chủ này phải biết sợ ch·ết và không có chút lực lượng gì. Còn nếu bốn đại hoàng triều này có con bài tẩy gì đó thì có lẽ sẽ cố gắng ngoan cố chống cự. Nhưng Lục Phàm không có chút hứng thú nào với việc đích thân đi thu phục bốn đại hoàng triều này.
Địch Thanh, Thạch Cảm Đương và Dung Liệt bọn người đều bị hắn giao việc cho làm, nhưng Quy Hải Nhất Đao, Hạ Hầu Đôn cùng Tần Quỳnh La Thành lại đang rảnh rỗi. Mặt khác, Điển Vi, Trương Liêu, Hứa Trử, Mã Siêu và những người mà mình đã triệu hồi ra từ không gian hệ thống cũng chưa cho ra ngoài. Không triệu hồi ra thì thôi, đã triệu hồi ra thì hắn đương nhiên sẽ không để bọn họ mãi ở trong không gian hệ thống.
Còn có mấy quân đoàn lớn mà mình đã triệu hồi ra cũng đến lúc thả ra luyện tập một chút rồi. Vốn dĩ Hãm Trận Doanh, Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh và Giang Đông Tử Đệ Binh Đoàn đang trên đường tiến về biên giới phía tây theo lệnh truyền tin của hắn. Nhưng nguy cơ ở biên giới phía tây đã bị hắn dễ dàng giải quyết. Cho nên tối qua hắn lại viết thư cho ba đại quân đoàn này, bảo bọn họ thay đổi lộ trình, tiến thẳng về hoàng đô đợi mệnh. Sau khi đến được hoàng đô, nhất định phải có sự an bài thích hợp cho những quân đoàn do mình triệu hồi này mới được. Dù sao những quân đoàn này mà mình triệu hồi ra không hề đơn giản, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Nếu cứ để họ ở mãi tại Đại Càn thì chẳng khác gì một sự lãng phí quá lớn. Hơn nữa, dưới trướng mình võ tướng thì nhiều, thực lực thì vô cùng cường hãn, từng người đều đang mong ngóng được ra chiến trường đây. Vừa hay có thể để họ dẫn dắt các quân đoàn này của mình đi chinh chiến.
Dù là một thanh bảo k·i·ế·m sắc bén đến mấy đi chăng nữa, nếu không lấy ra mà ch·é·m g·i·ế·t thì cũng chẳng thể xem là một thanh k·i·ế·m thực thụ. Nếu cứ mãi trân trọng cất giữ thì nó chẳng khác nào một khối sắt, một khối thép mà thôi. Hắn không muốn những quân đoàn mạnh mẽ mà mình triệu hồi ra trở thành những thứ p·h·ế thải vô dụng. Đã triệu hồi ra thì hắn muốn chúng phải dương danh khắp giới tu luyện, trở thành một sự tồn tại ai ai cũng biết đến. Để bọn họ trở thành vô địch chân chính.
Cứ thế Lục Phàm suy đi nghĩ lại suốt hai ngày. Khi chiếc vân thuyền hạ xuống diễn võ trường hoàng đô, hắn mới thu lại hết những suy nghĩ. Khương Thượng đang trấn giữ tại hoàng cung đã chờ sẵn ở đó, sắc mặt vô cùng khó coi. Thấy sắc mặt Khương Thượng khó coi như vậy, Lục Phàm liền biết chắc lại có chuyện gì rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận