Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 582: Trọng lực uy áp cửa ải

Chương 582: Cửa ải áp lực trọng lực
Tuy nhiên đã có bài học vừa rồi, lần này hắn đã chuẩn bị đầy đủ.
Ngay khi áp lực trọng lực vô cùng kinh khủng kia lần nữa bao phủ đến, hắn lập tức vận chuyển tu vi gánh chịu áp lực trọng lực này.
Ngay lúc hắn cho rằng áp lực trọng lực này chỉ có cường độ như vậy, áp lực trọng lực bao phủ trên người đột nhiên bắt đầu tăng lên.
Cảm nhận được sự thay đổi của áp lực trọng lực, Lục Phàm biến sắc, vội vàng nhấc chân bước lên bậc thang thứ hai.
Bởi vì hắn biết nếu mình vẫn đứng ở bậc thang thứ nhất, áp lực trọng lực chắc chắn sẽ không ngừng tăng cường, cho đến khi bản thân không thể chịu nổi bị đánh bay ra ngoài lần nữa.
Cho nên hắn nhất định phải nhanh chóng bước lên bậc thang thứ hai mới được.
Tuy rằng không biết khảo hạch phải đối mặt ở bậc thang thứ hai là gì, nhưng lúc này hắn không có bất kỳ cơ hội lựa chọn nào khác.
Chỉ có điều khi hắn bước lên bậc thang thứ hai, cũng không có nguy hiểm nào khác xuất hiện, chỉ là áp lực trọng lực bao phủ trên người dường như mạnh hơn một chút.
Chờ đợi vài nhịp thở sau, áp lực trọng lực bao phủ trên người lại bắt đầu tăng cường.
Lục Phàm suy tư một chút rồi lại bước lên bậc thang thứ ba, áp lực trọng lực trên người lại lần nữa tăng lên.
Lần này hắn không do dự, tiếp tục bước lên bậc thang thứ tư, bậc thang thứ năm…
Cứ như vậy, sau khi đã lên đến bảy bậc thang, hắn cũng coi như đã hiểu.
Mấy bậc thang này khảo hạch chính là năng lực tiếp nhận áp lực trọng lực của mình, hay nói cách khác là khảo hạch xem mình có thể chịu đựng được áp lực trọng lực mạnh đến mức nào.
Mặc dù áp lực trọng lực bao phủ trên người đã rất mạnh, nhưng Lục Phàm vẫn không dừng lại, tiếp tục leo lên.
Lúc này, hắn căn bản không có cách nào dừng lại, bởi vì một khi dừng lại, áp lực trọng lực trên người chỉ sẽ không ngừng tăng lên, căn bản sẽ không suy yếu đi chút nào.
Cho nên cách tốt nhất chính là không ngừng leo lên.
Mặc dù mỗi khi leo lên một bậc thang, áp lực trọng lực trên người tiếp nhận sẽ tăng cường rất nhiều.
Nhưng so với việc dừng lại tại cùng một bậc thang thì tốc độ tăng lên của áp lực trọng lực tốt hơn rất nhiều.
Cứ như vậy, Lục Phàm một hơi leo lên bậc thang thứ mười bốn.
Chỉ có điều khi đến bậc thang thứ mười bốn này, sắc mặt của Lục Phàm đã có chút đỏ lên, trán còn nổi lên mồ hôi li ti.
Lúc mới leo thì có chút nhẹ nhàng, nhưng giờ phút này hắn rõ ràng cảm nhận được áp lực mãnh liệt.
Trên người dường như đang cõng một dãy núi nhỏ, hơn nữa dãy núi nhỏ này còn không ngừng lớn lên, trọng lượng không ngừng tăng thêm.
Chỉ đứng ở bậc thang thứ mười bốn này có mấy hơi thở thôi.
Mà áp lực trọng lực trên người đã tăng lên gấp đôi, hai chân của Lục Phàm có chút run rẩy.
Chỉ có điều lúc này ánh mắt của hắn vẫn vô cùng kiên định, thậm chí có chút quyết đoán.
Bởi vì đến giờ phút này, hắn vẫn chưa sử dụng toàn bộ lực lượng.
Dù sao hắn cũng không biết những bậc thang chuyên dùng để khảo hạch áp lực trọng lực này rốt cuộc có bao nhiêu cái.
Cho nên chỉ có thể cố gắng hết sức giữ lại thực lực.
Nếu hiện tại đã vận dụng toàn bộ lực lượng để đối kháng áp lực trọng lực này, áp lực trọng lực này sẽ căn cứ vào tu vi của mình mà tăng lên.
Nói như vậy thì phía sau mình căn bản không có cách nào tiếp nhận được.
Mặc dù lúc này hắn đã cảm nhận được áp lực nặng nề, hai chân đều có chút run rẩy.
Nhưng hắn vẫn cắn răng không sử dụng toàn bộ lực lượng, thậm chí ngay cả một nửa lực lượng cũng không dùng đến.
Dù sao đây chỉ là bậc thang thứ mười bốn mà thôi, mà tổng cộng có khoảng 99 bậc thang.
Những ý niệm này liên tiếp lóe lên trong đầu, Lục Phàm cắn răng một cái, không chút do dự bước lên bậc thang thứ mười lăm.
Sau khi bước lên bậc thang này, áp lực trọng lực trên người lại một lần nữa tăng lên.
Lục Phàm chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã quỳ xuống trên bậc thang này.
May mà hắn kịp thời tăng thêm một chút lực tu vi, cưỡng ép gánh chịu áp lực trọng lực lần nữa tăng lên.
Nếu ở bên ngoài, loại khí thế uy áp như vậy đối với hắn không có bất kỳ tác dụng nào.
Đừng nói là chỉ có chút khí thế uy áp này, cho dù tăng lên gấp mấy chục lần, chỉ sợ cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Bởi vì hắn có hệ thống nghịch thiên vô song có thể bỏ qua tất cả khí thế uy áp.
Nhưng lúc này hệ thống lại không giúp hắn triệt tiêu khí thế uy áp này.
Lục Phàm cũng không biết nguyên nhân cụ thể.
Có điều hắn đoán chắc là do khí thế uy áp này đối với mình không có quá nhiều uy hiếp, nên hệ thống cũng không có khởi động chức năng hộ chủ.
Dù sao khí thế uy áp này chỉ là khảo hạch mình mà thôi, cũng không phải là muốn giết mình.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của riêng hắn, có đúng thật vậy hay không thì cũng không biết.
Nhưng giờ phút này thật hay giả không còn quan trọng nữa, mà hiện tại hắn cũng không có thời gian để tính toán thật giả.
Áp lực trọng lực không ngừng tăng cường, chỉ muốn để hắn nhanh chóng đến đích.
So với sự nhẹ nhàng vừa nãy, lúc này mỗi khi leo một bậc thang, hai chân của hắn lại run rẩy một chút, sự mỏi mệt và đau nhức không ngừng theo hai chân bao phủ toàn thân.
Cứ như vậy sau một lúc lâu vô cùng gian nan, cuối cùng Lục Phàm cũng bước lên được bậc thang thứ hai mươi.
Lúc này hai chân của hắn không ngừng run rẩy, như đang co giật, trên mặt không ngừng có mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.
Vừa rồi leo năm bậc thang này còn gian nan hơn cả vừa leo mười lăm bậc thang cộng lại.
Mà lúc này hắn đã vận dụng đến tám thành lực tu vi.
Ngẩng đầu nhìn 79 bậc thang còn lại, Lục Phàm trên mặt lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Mới chỉ đến bậc thang thứ hai mươi mà thôi, mà mình đã dùng hết tám thành lực tu vi.
Với 79 bậc thang còn lại, cho dù mình vận dụng toàn bộ lực lượng cũng không thể đến được điểm cuối.
Đừng nói đến điểm cuối, có thể tiếp tục leo lên thêm mười bậc thang nữa hay không còn khó nói đây.
Dù sao cứ mỗi lần leo lên một bậc thang, áp lực trọng lực trên người sẽ tăng lên gấp đôi.
Lúc này, áp lực trọng lực mà bản thân hắn tiếp nhận so với bậc thang thứ nhất đã tăng lên gấp hai mươi lần, có thể tưởng tượng là đáng sợ đến nhường nào.
Đây cũng là do bản thân mình có chút đặc thù, chứ không phải là tu sĩ Chân Đan cảnh lục trọng đỉnh phong tầm thường.
Nếu là tu sĩ Chân Đan cảnh lục trọng đỉnh phong bình thường, chỉ sợ đã dừng bước ở bậc thang thứ mười.
Nhưng lúc này đã đến đây rồi, nếu từ bỏ, vậy thì thật là đáng tiếc, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục đi lên.
Nghĩ vậy, Lục Phàm cắn răng khẽ quát một tiếng, không chút do dự bước lên bậc thang thứ 21.
Ngay lúc hắn bước lên bậc thang thứ 21, áp lực trọng lực mà hắn tiếp nhận đột nhiên tăng lên gấp ba lần.
Biến cố bất ngờ nhất thời khiến Lục Phàm trợn tròn mắt, hắn vội vàng bộc phát toàn bộ lực tu vi muốn ngăn cản.
Thế mà tốc độ tăng của áp lực trọng lực quá nhanh, tốc độ phản ứng bộc phát tu vi ngăn cản của hắn căn bản không kịp.
Cho nên hắn cứ vậy bị áp lực trọng lực đột nhiên tăng gấp ba lần đánh bay xuống dưới.
Ầm!
Lần này hắn bị nện mạnh xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục, trong cơ thể truyền đến những tiếng răng rắc, xương cốt đều bị chấn động vang lên.
Cảm thụ được sự mệt mỏi truyền đến từ khắp nơi trên cơ thể, trên mặt Lục Phàm hiện lên vẻ bất đắc dĩ và uất ức nồng đậm.
Bậc thang thứ 21 này hoàn toàn không đi theo khuôn khổ thông thường gì cả.
Trước đó, mỗi khi leo lên một bậc thang, áp lực trọng lực trên người cũng chỉ tăng lên gấp đôi.
Nhưng mà bậc thang thứ 21 này áp lực trọng lực trực tiếp tăng lên gấp ba, bản thân hoàn toàn không kịp phản ứng.
Mặc dù trong lòng rất bất đắc dĩ và uất ức, nhưng hắn cũng không có cách nào.
Lúc này toàn thân hắn cảm thấy không còn chút sức lực nào, thậm chí đứng dậy cũng không nổi.
Vì đã tạm thời hết sức lực, hắn cũng lười đứng lên.
Cứ như vậy nằm ngửa ra trên mặt đất, một bên vận chuyển tu vi điều tức hồi phục, một bên tự hỏi tại sao lại phát sinh biến cố như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận