Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 418: Trầm Yên nhưng chấn kinh

Chương 418: Trầm Yên kinh ngạc đến tột độ
Chỉ thấy trong viện, không sai, đang ngồi hai bóng hình tuyệt mỹ vô song. Trong đó, người đối diện mình rõ ràng là An Lan, người có nhiều lần thân mật với mình, còn người kia quay lưng về phía mình thì hắn chưa từng gặp qua. Tuy nhiên, dựa vào bóng lưng tuyệt đẹp, không khó đoán ra dung mạo người đó tuyệt đối sẽ không hề kém.
An Lan thấy vậy liền cười đứng dậy, cất tiếng: "Phu quân." Theo cách An Lan dùng hai chữ "phu quân" để chào Lục Phàm, bóng dáng tuyệt mỹ đang quay lưng về phía Lục Phàm cũng xoay người lại nhìn hắn. Khi bóng dáng tuyệt mỹ kia quay mặt lại, Lục Phàm nhất thời không kìm được kinh ngạc thốt lên khen ngợi.
Nữ tử này thật đẹp! An Lan vốn đã là người con gái đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng cô gái này so với An Lan còn có phần tuyệt mỹ hơn. Nhất là khí chất mà nàng phát ra, tựa như một tiên tử thánh khiết. Vừa cao quý, trang nhã lại vừa tản ra một tia mị hoặc, loại khí chất mâu thuẫn này càng làm nàng thêm phần quyến rũ.
Hạ Hầu Đôn và Địch Thanh đứng phía sau Lục Phàm cũng bị dung nhan tuyệt mỹ của cô gái này làm cho kinh ngạc. May mà Lục Phàm rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, Hạ Hầu Đôn và Địch Thanh cũng vậy.
Nhìn thấy ba người Lục Phàm nhanh chóng khôi phục sau khi bị dung nhan tuyệt mỹ của mình làm kinh ngạc, vẻ mặt cô gái thoáng qua một tia kinh ngạc khó giấu. Nàng rất tự tin vào dung mạo của mình, và cũng đã quen với những ánh mắt tán thưởng, kinh ngạc, tham lam, nóng bỏng của người khác. Nhưng, trường hợp như Lục Phàm thì nàng chưa từng thấy bao giờ. Không đến mấy hơi thở, hắn đã trở lại bình thường, hơn nữa ánh mắt nhìn nàng chỉ có vẻ kinh ngạc và thưởng thức, căn bản không hề có chút tham lam, dục vọng.
Ngoài ra, dung mạo và khí chất khó tả của Lục Phàm cũng làm nàng rất ngạc nhiên. Là một trong những mỹ nữ tuyệt thế trên bảng mỹ nhân, nàng đã gặp vô số tuấn nam tài giỏi. Nhưng chưa có ai có thể sánh bằng người trước mặt này.
Đúng lúc mỹ nữ tuyệt đẹp ngạc nhiên nhìn Lục Phàm dò xét, Lục Phàm thản nhiên nói với Hạ Hầu Đôn và Địch Thanh: "Các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."
"Vâng, chủ công!" Hạ Hầu Đôn và Địch Thanh cúi người hành lễ rồi quay người về phòng nghỉ ngơi bên trái.
Lục Phàm thì trực tiếp đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh An Lan. Còn ánh mắt của mỹ nữ vẫn luôn dán chặt vào Lục Phàm, như muốn nhìn thấu hắn vậy.
Thấy hành động của mỹ nữ kia, An Lan không khỏi thở dài trong lòng. Nàng biết chắc sẽ có chuyện này xảy ra mà. Trước kia khi Lục Phàm chưa tẩy gân phạt tủy, tuy rằng cũng rất hấp dẫn người khác, nhưng không có mãnh liệt như bây giờ. Kể từ sau khi Lục Phàm tẩy gân phạt tủy lần đó, hắn như biến thành một con người khác, khiến người ta có cảm giác chìm đắm không thể kiềm chế được. Nhất là loại khí chất đặc biệt mà Lục Phàm toát ra trên người. Ngay cả bản thân nàng mỗi ngày ở cùng Lục Phàm cũng sẽ bị dung mạo và khí chất trên người hắn thu hút kinh diễm, huống chi là một người mới gặp Lục Phàm lần đầu.
Tuy vậy, nàng cũng không có cách nào cả. Bởi nàng biết rõ Lục Phàm không phải người dễ dàng để người khác định đoạt, cho nên nàng chỉ có thể cố gắng làm tốt bản thân, tăng thêm sự hấp dẫn của mình.
Sau khi những ý nghĩ này vụt qua trong đầu, An Lan khẽ cười nói: "Phu quân, ta giới thiệu cho chàng một chút, đây là Trầm Yên Nhiên, Bách Hoa tiên tử mà ta đã từng kể với chàng."
Nói rồi, nàng thân mật khoác tay lên cánh tay Lục Phàm, mặt mày rạng rỡ hạnh phúc tựa đầu vào vai Lục Phàm. Đồng thời nàng cũng cười nói với Trầm Yên Nhiên: "Yên Nhiên, đây là phu quân ta, Lục Phàm."
Nghe An Lan nói người này chính là Bách Hoa tiên tử Trầm Yên Nhiên, Lục Phàm thoáng kinh ngạc trong giây lát. Trước kia nghe An Lan kể về Bách Hoa tiên tử Trầm Yên Nhiên đẹp đến thế nào, đứng thứ hai mươi trong bảng mỹ nữ, hắn còn có chút nghi ngờ. Nhưng giờ phút này, tận mắt thấy rồi thì không thể không thừa nhận, Trầm Yên này quả thật xứng với hai chữ tuyệt mỹ. An Lan tuy rằng cũng rất đẹp, nhưng so với Trầm Yên Nhiên đúng là có một chút chênh lệch. Tuy nhiên, trí tuệ và năng lực của An Lan lại không hề kém, đủ để bù đắp những khiếm khuyết về dung mạo. Dù sao, đối với Lục Phàm mà nói, nhan sắc không phải là điều gì ghê gớm. Đối với cường giả nắm giữ quyền lực, nhan sắc chỉ là thứ rẻ tiền, dễ dàng có được trong lòng bàn tay.
Cho nên, hắn chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi bỏ qua. Điều làm hắn ngạc nhiên hơn là tu vi của Trầm Yên Nhiên, lại rõ ràng là Linh Hải cảnh nhị trọng. Nếu không phải An Lan phục dụng đan dược của mình đạt được đột phá, tu vi còn không bằng Trầm Yên Nhiên. Nhưng, chuyện này cũng rất bình thường. Dù sao, chỉ dựa vào nhan sắc thì không thể lọt vào bảng mỹ nữ, nhất định phải có đầy đủ thiên phú thực lực và năng lực mới được. Một bình hoa không có tư cách xuất hiện trong bảng mỹ nữ.
Khi Lục Phàm dò xét Trầm Yên Nhiên, Trầm Yên cũng đang quan sát Lục Phàm, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Lúc nãy nàng chỉ kinh ngạc trước dung mạo và khí chất của Lục Phàm, giờ lại kinh ngạc trước sự thần bí của hắn. Bởi vì, nàng phát hiện mình căn bản không nhìn thấu được tu vi của Lục Phàm, thậm chí không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào của hắn. Như thể người ngồi trước mặt mình chỉ là một người bình thường. Nên biết, nàng có một bảo vật đặc biệt, cho dù tu sĩ cao hơn mình một đại cảnh giới cũng có thể dễ dàng nhìn thấu. Thế nhưng, Lục Phàm cứ như một làn sương mù, hoàn toàn không nhìn thấy rõ được điều gì.
Dù trong lòng vô cùng chấn động, nhưng vẻ mặt của Trầm Yên Nhiên không hề biểu lộ ra, nàng mỉm cười nói: "Thì ra là Lục công tử, không biết Lục công tử là thiên kiêu của gia tộc nào, trước kia hình như chưa từng thấy qua."
Là mỹ nữ đứng thứ hai mươi trong bảng mỹ nữ, lại là thánh nữ của Huyễn Âm tông, nàng đã gặp qua rất nhiều thiên kiêu. Theo lý thuyết, một người xuất chúng như Lục Phàm chắc chắn không phải là vô danh tiểu tốt. Thế nhưng nàng trước đây chưa từng nghe nói bất kỳ tin tức gì về Lục Phàm, huống chi là tận mắt nhìn thấy.
Đối diện với sự dò hỏi của Trầm Yên Nhiên, Lục Phàm không giấu diếm, nhàn nhạt lên tiếng: "Thái tử Đại Càn, Lục Phàm!"
Khi Lục Phàm tự báo thân phận, trên mặt Trầm Yên Nhiên hiện lên vẻ hoảng hốt khó có thể che giấu. "Thái tử Đại Càn?" Nàng vốn cho rằng Lục Phàm đến từ một thế lực nhất lưu nào đó, là một thành viên hạt giống đang được bí mật bồi dưỡng. Bởi vì, các đại thế lực thường vì phòng ngừa tin tức thiên kiêu của mình bị tiết lộ ra ngoài hoàn toàn. Cho nên, họ sẽ công khai một hai thiên tài, còn trong bóng tối thì bồi dưỡng những người khác. Những người này được gọi là thành viên hạt giống, gánh vác hy vọng chấn hưng tông môn. Người kế nhiệm lãnh đạo các đại thế lực đều xuất thân từ thành viên hạt giống này.
Nhưng, nàng vạn lần không ngờ rằng Lục Phàm lại là thái tử của Đại Càn hoàng triều, một kẻ phế vật trong truyền thuyết. Trước đó, nàng vốn không biết sự tồn tại của Đại Càn và Thiên Võ hoàng triều. Sau khi đến Thiên Võ hoàng triều, nàng mới biết được sự tồn tại của Đại Càn thông qua người khác. Còn tin thái tử Đại Càn là phế vật thì ai ai cũng biết, đương nhiên nàng cũng có nghe qua. Đối với một phế vật không thể tu luyện, nàng đương nhiên không hề hứng thú gì, cho nên cũng không hỏi han gì đến. Vạn lần không nghĩ tới, cái kẻ phế vật mà nàng từng coi thường lại ngồi trước mặt nàng, hơn nữa còn gặp mặt trong tình huống thế này.
Thấy vẻ mặt Trầm Yên Nhiên tràn đầy vẻ hoảng hốt không dám tin, Lục Phàm liền biết nàng chắc đã từng nghe qua tin đồn phế vật của mình. Nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới chuyện này. Bởi vì Lục Phàm trong truyền thuyết chỉ là tiền thân, không liên quan gì đến hắn. Cho nên, hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu, rồi cầm chén trà mà An Lan đã pha nhâm nhi thưởng thức…
Bạn cần đăng nhập để bình luận