Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 28: Cổ Thiết Phong tới chơi

Chương 28: Cổ Thiết Phong tới chơi phát giác Lục Phàm trên người phát ra sát ý, Lục Vô Song cùng Ngô Duy đồng thời sắc mặt biến đổi.
“Sát ý thật mạnh!”
“Kỳ quái, phế vật hoàng huynh không cách nào tu luyện, tại sao có thể có sát ý khủng bố như thế?” Lục Vô Song đôi lông mày thanh tú nhíu lại, trong lòng âm thầm suy đoán.
Khương Thượng dùng khóe mắt nhìn thấy thần sắc biến hóa của hai người, lúc này ho nhẹ một tiếng nói: "Chủ công, các ngươi ở đây chờ một lát, thuộc hạ tiến vào điều tra một phen.”
Lời của Khương Thượng làm Lục Phàm tỉnh lại, hắn hít sâu một hơi, cưỡng ép để mình bình tĩnh trở lại.
“Không cần phiền phức vậy, cùng nhau đi xuống xem một chút đi.”
"Vâng!"
Gật đầu xong, Khương Thượng dẫn đầu từ chỗ địa động nhảy xuống, tiếp đó Lục Phàm được Khương Thượng cách không nâng lên, đưa xuống dưới.
Nhìn thấy động tác này của Khương Thượng, Lục Vô Song cùng Ngô Duy nhất thời trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin.
Trước đó bọn họ không hề phát hiện chút dấu vết tu luyện hay khí tức nào trên người Khương Thượng.
Cho nên bọn họ cho rằng Khương Thượng chỉ là một lão già bình thường, chỉ là cố ý bày trò tính toán và mưu lược thôi.
Nhưng giờ phút này động tác của Khương Thượng lại là một cái tát trời giáng vào mặt bọn hắn.
Đợi Lý Tư cũng nhảy xuống rồi, Lục Vô Song cùng Ngô Duy mới phản ứng lại, vội vàng nhảy xuống theo, Trương Kỳ là người cuối cùng xuống động.
Mà Lục Phàm giờ phút này đã cùng Khương Thượng, Lý Tư dọc theo thông đạo đi về phía trước.
Lối đi này có hình vòng cung hướng xuống dưới, rõ ràng là thông đến nơi càng sâu dưới lòng đất.
Trong thông đạo, cứ cách một đoạn lại khảm nạm một viên huỳnh quang thạch, cho nên cũng không ảnh hưởng tầm nhìn.
Dọc theo thông đạo đi khoảng ba phút, phía trước xuất hiện một vùng ánh sáng.
Mọi người tăng nhanh bước chân đi vào cuối thông đạo, bất ngờ bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Chỉ thấy trước mắt rõ ràng là một không gian dưới lòng đất vô cùng lớn.
Trong toàn bộ không gian dưới lòng đất phiêu tán sương mù màu trắng âm hàn.
Ở trung tâm không gian dưới lòng đất rộng lớn này có một tế đàn, trên tế đàn đặt một chiếc quan tài đá màu đen.
Hai bên trái phải tế đàn có hai hố sâu đường kính 9m.
Một bên hố sâu bên trái toàn là những tàn thi không chịu nổi và tay chân đứt lìa, ít nhất cũng có mấy vạn cái.
Còn bên hố sâu phía bên phải lại đầy mùi máu tươi nồng nặc, tạo thành một vũng máu.
Mặt đất không biết bị máu tươi nhuộm đỏ bao nhiêu lần, đã hoàn toàn biến thành màu đỏ thẫm.
Bốn phía vách tường cùng đỉnh chóp không gian dưới lòng đất được khảm rất nhiều huỳnh quang thạch, cho nên mọi thứ ở đây đều được mọi người nhìn rõ.
Nhìn cảnh tượng khủng bố này, Lục Phàm trong đầu nghĩ đến không gian dưới lòng đất ở phủ thành chủ Bình Xuyên.
So với nơi này, cảnh tượng trong không gian dưới lòng đất kia hoàn toàn chỉ là tiểu vu kiến đại vu.
Khương Thượng bước đến trước tế đàn, sau khi liếc nhìn hố bạch cốt và vũng máu thì trầm giọng nói: "Kẻ bố trí nơi này chắc chắn là một tên tà tu am hiểu trận pháp, sử dụng thi khí và máu tươi kết hợp với trận pháp cải tạo Cực Âm chi địa để ấp ủ tà vật. Lại dùng huyết nhục và trái tim của bách tính và tu sĩ để bồi dưỡng hung tính cho tà vật, người phát điên như vậy, quả nhiên là tội đáng chết vạn lần!”
Khương Thượng vốn có tính cách lạnh nhạt, những chuyện bình thường không thể làm hắn có dao động tâm lý.
Nhưng giờ phút này khi đối mặt với cảnh tượng thê thảm như vậy, hắn cũng hoàn toàn bị chọc giận, nảy sinh sát tâm.
Lục Phàm mặt âm trầm không nói gì, bước đi vòng quanh tế đàn một vòng lớn, lại cẩn thận nhìn kỹ mọi thứ ở đây một lần nữa.
Sát ý cùng lửa giận trong lòng hắn lúc này đã gần như đậm đặc thành thực chất.
Hắn không phải là thánh mẫu, nhưng khi đối mặt với cảnh tượng thê thảm như thế, hắn hoàn toàn không thể làm ngơ.
Bởi vì hắn có lương tri, có lương tri và giới hạn cuối cùng của một con người.
Hô...
Lục Phàm thở dài một hơi, nhìn Khương Thượng trầm giọng nói: "Khương lão, nơi này giao cho ông, cần gì thì cứ nói, bản vương sẽ sắp xếp người đến.”
"Chủ công yên tâm, Tử Nha sẽ giải quyết thỏa đáng!"
Lục Phàm nhẹ gật đầu không nói gì thêm, trực tiếp quay người rời đi theo đường cũ.
Khương Thượng thấy vậy, nhìn về phía Trương Kỳ và Lý Tư, hai người nhất thời hiểu ý, nhanh chóng bước theo Lục Phàm.
Lục Vô Song nhìn sâu vào tế đàn, hố bạch cốt và vũng máu, mang theo Ngô Duy rời khỏi nơi này.
Tâm tình của bọn họ cũng nặng nề và phẫn nộ.
Trở về mặt đất cảm nhận được ánh mặt trời, tâm tình áp lực của Lục Phàm lúc này mới hơi thư thái một chút.
Lúc này phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Lục Phàm quay đầu nhìn lại, là Lý Tồn Hiếu, La Thành, Vương Hồn và Đoạn Quýnh.
Nhìn sắc mặt khó coi của bọn họ, Lục Phàm liền biết họ đã thất bại.
Quả nhiên là như vậy.
Đến gần rồi, Lý Tồn Hiếu cùng mấy người mặt mày áy náy quỳ một chân xuống đất.
“Mạt tướng vô năng, không bắt được con quái vật kia, xin chủ công trừng phạt!”
Nghe kết quả này, tâm tình của Lục Phàm càng tệ hơn, đồng thời không khỏi kinh hãi.
Việc Tần Quỳnh ở thành Bình Xuyên không bắt được Huyết Khôi Lỗi thì thôi.
Dù sao Tần Quỳnh chỉ là Ngưng Hồn cảnh nhất trọng.
Nhưng Lý Tồn Hiếu lại là Ngưng Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong, La Thành là Ngưng Hồn cảnh tứ trọng, Vương Hồn, Đoạn Quýnh cũng không hề yếu.
Đội hình như vậy lại để Huyết Khôi Lỗi trốn thoát, chẳng lẽ Huyết Khôi Lỗi kia là Luyện Thần cảnh, trên cả Ngưng Hồn sao?
“Đứng lên đi, nói rõ chi tiết, con quái vật máu...kia đã chạy thoát như thế nào.”
Đối mặt với câu hỏi của Lục Phàm, Lý Tồn Hiếu kể lại chi tiết sự việc đã xảy ra.
Hóa ra, khi hai người họ vừa đuổi đến hậu trạch của sân thứ hai, Huyết Khôi Lỗi liền trực tiếp nhảy ra khỏi sân nhỏ rồi tẩu thoát.
Bọn họ đuổi theo một đường, theo phủ quận thủ đuổi đến khu vực phía tây thành, trong một khu đường tắt phức tạp.
Sau khi con quái vật trốn vào đường tắt thì liền biến mất không thấy.
Bọn họ kiểm tra kỹ lưỡng nhiều lần nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể quay về trước.
Đợi Lý Tồn Hiếu kể xong sự việc, Lục Phàm nhíu mày, hung quang lóe lên trong mắt.
“Khu vực phía tây thành, chẳng lẽ Huyết Khôi Lỗi kia có quan hệ với Vương gia?”
Tứ đại gia tộc Hán Dương thành chiếm giữ bốn khu vực.
Lý gia chiếm giữ đông thành, Tôn gia chiếm giữ nam thành, Triệu gia chiếm giữ bắc thành, mà Vương gia lại chiếm cứ khu vực phía tây thành.
Ngay lúc Lục Phàm nhíu mày suy nghĩ, một tên Huyền Võ vệ nhanh chóng tiến đến trước mặt.
“Khởi bẩm điện hạ, tả tướng Trấn Bắc quân Cổ Thiết Phong đến bái phỏng, giờ đang ở tiền sảnh chờ ạ.”
Tin tức này kéo Lục Phàm từ trong trầm tư tỉnh lại, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
“Cổ Thiết Phong? Hắn tới làm gì?”
Cổ Thiết Phong là tả tướng của Trấn Bắc quân, đồng thời là thống soái đương nhiệm của Trấn Bắc quân.
Ngoài bốn vị vương gia trấn thủ, địa vị của hắn trong triều đình chỉ đứng sau tả hữu thừa tướng và trấn quốc đại tướng quân.
Mặc dù mình là thái tử, nhưng nếu nói thẳng ra, còn chưa có tư cách để vị này chủ động đến bái phỏng.
Huống chi, phụ hoàng tiện nghi đã sắc phong mình làm tả giáo úy của Trấn Bắc quân, Cổ Thiết Phong tính ra lại là cấp trên của mình, lẽ ra mình phải đi bái kiến ông ta mới đúng.
Nghi hoặc trong chốc lát, Lục Phàm tập trung ý chí, nhìn Lý Tư, La Thành và những người khác, trầm giọng nói: "Tiếp tục tìm kiếm ở phủ quận thủ, không được bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào. . . Kính Tư, ngươi đi theo ta ra tiền sảnh.”
"Vâng!"
Sắp xếp xong, Lục Phàm mang theo Lý Tồn Hiếu nhanh chóng hướng về tiền sảnh, những người còn lại thì tiếp tục tìm kiếm ở phủ quận thủ.
Dù sao chuyện vừa xảy ra khiến bất luận Lục Phàm hay bọn họ đều không thể yên tâm.
Lần này, Lục Vô Song ngược lại không tiếp tục theo Lục Phàm nữa mà lại quay trở về không gian dưới lòng đất kia.
Không có Lục Vô Song đi theo, Lục Phàm như bỏ được một gánh nặng, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Chưa đầy chốc lát, hắn liền dẫn Lý Tồn Hiếu đến tiền sảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận