Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 187: Dụng ý không rõ mật chỉ

Chương 187: Mật chỉ dụng ý khó dò
Khi Lục Phàm dẫn theo Lý Tồn Hiếu bốn người trở về phủ tướng quân Bắc Mang quan, mấy bóng người từ trong tiền sảnh đi ra đón.
Nhìn thấy người ra đón, vẻ mặt Lục Phàm thoáng chút kinh ngạc.
Bởi vì người đi ra không ai khác, chính là Khương Thượng và Lữ Xuyên.
Ngoài hai người ra còn có một tiểu thái giám.
Đến trước mặt, Khương Thượng và Lữ Xuyên khom người hành lễ với Lục Phàm, tiểu thái giám thì quỳ hai gối.
"Bái kiến chủ công (Thái tử điện hạ)!"
Lúc này Lục Phàm cũng đè nén tò mò trong lòng, gật đầu với Khương Thượng và Lữ Xuyên rồi nhìn sang tiểu thái giám.
"Đứng lên đi!"
"Đa tạ Thái tử điện hạ!"
Sau khi đứng dậy, tiểu thái giám không hỏi thăm Lục Phàm mà chủ động chắp tay nói: "Nô tỳ đến đây lần này là có một đạo mật chỉ của bệ hạ muốn trao đến tận tay Thái tử điện hạ, mời điện hạ xem qua."
Vừa nói, tiểu thái giám lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một hộp ngọc dài dẹt, hai tay dâng lên trước mặt Lục Phàm.
Nếu là ý chỉ bình thường, sẽ dùng thánh chỉ để tuyên bố, người truyền chỉ đại diện cho Càn Hoàng, cho nên không cần hành lễ với bất kỳ ai.
Nhưng mật chỉ thì khác, ngoài Càn Hoàng và người truyền chỉ ra, những người còn lại hoàn toàn không biết.
Hơn nữa, những người còn lại không có tư cách biết, chỉ người thụ chỉ mới có thể xem mật chỉ.
Ngoài ra, mật chỉ đều được ghi trong ngọc giản, chỉ khi có điều kiện đặc biệt mới có thể mở ra.
Nếu dùng ngoại lực muốn mở ra, mật chỉ sẽ tự động vỡ vụn.
Những điều này Lục Phàm đều biết.
Cho nên sau khi nhận hộp ngọc, hắn trực tiếp mở ra, lấy ra mật chỉ ngọc giản bên trong.
Chỉ thấy ngọc giản này rõ ràng là huyết mạch ngọc giản, chỉ có cùng dòng máu mới mở được phong ấn.
Lục Phàm ép ra một giọt máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ lên trên ngọc giản, máu tươi lập tức tan vào ngọc giản, bề mặt ngọc giản lóe lên một tia sáng.
Lục Phàm thấy vậy trực tiếp mở rộng linh thức thăm dò vào trong ngọc giản.
Theo linh thức đi vào, nội dung ghi trong mật chỉ cũng được hắn biết rõ.
Nhìn nội dung mật chỉ, Lục Phàm thoáng hiện vẻ mặt cổ quái vô cùng, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
"Tiện nghi phụ hoàng rốt cuộc muốn làm gì?"
Nội dung ghi trong ngọc giản chính là ban thưởng cho hắn 10 triệu linh thạch hạ phẩm, chủ trì mọi việc quân chính ở biên giới phía Bắc, đồng thời cho phép hắn xây thêm Trấn Bắc quân hoặc tổ kiến quân đoàn mới.
10 triệu linh thạch hạ phẩm tự nhiên khiến hắn rất kích động.
Chỉ là sau khi đọc đến nội dung phía sau, 10 triệu linh thạch hạ phẩm ngược lại chẳng đáng là bao.
Cho phép tự mình tổ kiến quân đoàn mới, chẳng khác nào cho mình quyền chỉ huy 30 vạn quân.
Tiện nghi phụ hoàng không những cho mình binh quyền, mà còn là binh quyền lớn như vậy.
Chuyện như thế này từ khi Đại Càn thành lập đến nay chưa từng xảy ra.
"Chẳng lẽ tiện nghi phụ hoàng cố ý cho ta binh quyền, để ta tạo phản, sau đó đường hoàng trấn áp tiêu diệt ta sao?"
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lục Phàm vội lắc đầu, vứt bỏ nó.
Suy đoán này rõ ràng là không thể.
Nếu tiện nghi phụ hoàng thật muốn giết mình, vậy thì đã không cần mật chỉ.
Trực tiếp ban thánh chỉ triệu hồi về kinh, sau đó hạ lệnh chém giết là xong.
Dù sao tiện nghi phụ hoàng là chủ của Đại Càn, muốn giết một hai người đâu có khó khăn gì, cần gì phải rắc rối vậy.
"Vậy rốt cuộc là dụng ý gì?"
Lục Phàm cau mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu dụng ý của tiện nghi phụ hoàng khi ban mật chỉ này.
Quá kỳ lạ.
Nghĩ vậy, Lục Phàm rút linh thức ra khỏi ngọc giản.
Rắc...
Vừa rút linh thức ra, ngọc giản liền vỡ vụn, hóa thành bột phấn rơi trên mặt đất.
Không nhìn ngọc giản đã hóa thành tro bụi, Lục Phàm hít sâu một hơi, lấy một khối linh thạch hạ phẩm trong nhẫn trữ vật ném cho tiểu thái giám.
"Bản vương đã nhận ý chỉ, ngươi trở về đi!"
Ban thưởng cho thái giám truyền chỉ là chuyện thường có từ xưa, coi như phí tổn hao công sức.
Tiểu thái giám cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy linh thạch rồi cúi đầu cảm tạ Lục Phàm.
"Đa tạ điện hạ ban thưởng!"
Tiểu thái giám cảm ơn xong thì đắc ý xoay người rời đi, Lục Phàm cũng dẫn đoàn người vào tiền sảnh.
Sau khi ngồi xuống tiền sảnh, Lục Phàm nhìn Khương Thượng đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, cười nói:
"Tử Nha, sao hai người các ngươi lại đến đây?"
Vốn hắn sắp xếp Khương Thượng và những người khác ở lại Hán Dương thành để chủ trì mọi việc quân chính.
Không ngờ họ lại đến tận đây.
Đối mặt với câu hỏi của Lục Phàm, Khương Thượng và Lữ Xuyên đều lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Chủ công, sau khi nhận được tin man di xâm lấn, chúng ta đã không thể ngồi yên, muốn góp một phần sức. Thêm vào đó lại không nhận được tin tức gì của ngài, chúng ta thực sự không an tâm, nên đã phi ngựa đuổi đến đây. Đến nơi mới biết man di xâm lược đã bị tiêu diệt toàn bộ, chúng ta đã đại thắng."
Lữ Xuyên vừa dứt lời, Khương Thượng cũng cười nói:
"Chủ công không cần lo lắng, mọi việc ở Hán Dương thành đều đi vào quỹ đạo, hơn nữa còn có Thông Cổ ở đó, không có vấn đề gì."
Nghe hai người nói xong, Lục Phàm lúc này mới cười lắc đầu: "Việc này ngược lại là ta sơ suất, lẽ ra nên truyền tin tức cho các ngươi."
Từ khi đến Bắc Mang quan, hắn chỉ lo nghĩ làm sao đánh lui địch quân, tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Thêm vào đó là chuyện bạo phát thú triều ở Bắc Mang sơn và chuyện xảy ra khi đến Thiên Nam quan, ngược lại khiến hắn quên truyền tin cho Khương Thượng.
Dù sao Khương Thượng và Lữ Xuyên đều là thuộc hạ do mình triệu hồi.
Biết tin Thiên Võ man di xâm lược, tất nhiên sẽ lo lắng an nguy của mình, hơn nữa bản thân cũng không truyền tin, việc họ lo lắng là điều bình thường.
"Bất quá Tử Nha các ngươi đã tới cũng tốt, vừa hay sắp tới có không ít việc cần thương nghị giải quyết."
Tuy đã tiêu diệt hết Thiên Võ man di xâm lược, nhưng những việc phải đối phó tiếp theo không hề ít.
Vốn dĩ hắn định dùng công năng truyền tin của hệ thống để thương nghị với Khương Thượng, Lý Tư, Phí Y.
Tuy Lý Tồn Hiếu sau khi thức tỉnh trí nhớ kiếp trước cũng được xem là thống soái văn võ song toàn, nhưng so với mưu lược vô song của Khương Thượng vẫn có sự chênh lệch không nhỏ.
Dù sao, về mặt dùng trí óc, các văn thần như Khương Thượng, Lý Tư vẫn có ưu thế hơn.
Nhưng bây giờ Khương Thượng đã tự mình chạy đến, ngược lại tránh được phiền phức, giao tiếp mặt đối mặt sẽ tốt hơn.
Vừa nói Lục Phàm nhìn Cổ Kình và Cổ Duyệt, giới thiệu cho Khương Thượng và Lữ Xuyên:
"Vị này là Cổ gia lão tổ Cổ Kình, và cháu gái của ông ấy là Cổ Duyệt..."
Cổ Kình là tu vi Ngưng Hồn cảnh cửu trọng, Cổ Duyệt lại mang thể chất đặc biệt, cũng coi như nhân vật quan trọng.
Vì vậy, Lục Phàm giới thiệu sơ lược để mọi người biết nhau.
Cổ Kình cũng không ngốc, nhìn thái độ Lục Phàm đối đãi với Khương Thượng liền hiểu được vị trí của Khương Thượng không thấp, cho nên khách khí chắp tay chào Khương Thượng.
Sau khi làm quen, Lục Phàm liền bảo Cảnh Yểm thuật lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay cho Khương Thượng và Lữ Xuyên.
Đương nhiên, chủ yếu là kể cho Khương Thượng nghe.
Dù sao đến bước tiếp theo bày mưu tính kế vẫn là phải dựa vào Khương Thượng, Lữ Xuyên chỉ là tiện thể nghe thôi.
Khương Thượng cũng không biết những chuyện xảy ra mấy ngày nay, nên nghe cũng đặc biệt nghiêm túc.
Vừa nghe vừa âm thầm gật đầu suy tư, tiêu hóa hấp thụ những thông tin quan trọng.
Sau khi Cảnh Yểm kể xong toàn bộ, Khương Thượng trầm ngâm một chút rồi mới mở miệng nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận