Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 69: Bỏ vũ khí xuống đầu hàng

"Chương 69: Bỏ vũ khí xuống đầu hàng" "Giết!" Liên tiếp không ngừng có binh lính công thành bị đập xuống, ngã mạnh trên mặt đất, nhưng phía sau rất nhanh liền có binh lính mới đuổi theo. Trên tường thành, quân thủ vệ ngoài việc không ngừng dùng đá lăn, gỗ lăn cùng dầu nóng để phòng thủ. Còn dùng đao kiếm chém thẳng vào những cái móc câu bằng thép đang liên tục bị đánh lên. Thế nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ bé. Mấy cái móc câu thép này đều được chế tạo từ thép tinh luyện. Dây thừng nối liền móc câu dài hai mét cũng đều được tạo nên từ các sợi thép, đao kiếm của quân thủ vệ không thể nào chém đứt được trong thời gian ngắn. Mà những loại dây thừng thông thường khác lại ở ngoài phạm vi hai mét, đao kiếm không với tới. Cho nên biện pháp hữu hiệu nhất vẫn là cung tiễn, đá lăn, gỗ lăn và dầu nóng. Quân thủ vệ tuy chỉ là quân dự bị của Trấn Bắc quân, nhưng việc chống lại Trấn Bắc quân chính quy cũng không hề kém cạnh. Hơn nữa, bên thủ thành vốn có lợi thế nhìn từ trên cao xuống nên trong thời gian ngắn ngược lại không có thương vong gì. Thế nhưng quân địch tràn lên dưới thành càng lúc càng đông, số lượng quân thủ vệ có hạn lập tức lộ ra yếu thế. Toàn bộ bức tường thành phía bắc dài mấy ngàn mét, mà giờ phút này số quân thủ thành chỉ có hơn hai ngàn năm trăm người mà thôi. Hai ngàn năm trăm người so với bức tường thành dài mấy ngàn thước quả thật quá ít. Mà Đồng Khiêm cũng nhìn ra sự thiếu hụt quân số của bên thủ vệ, liền trực tiếp ra lệnh cho toàn quân cùng tấn công. Theo chiến tuyến lan rộng ra toàn bộ phía bắc thành, hai ngàn năm trăm quân thủ vệ dù có ba đầu sáu tay cũng chẳng thấm vào đâu. Rất nhanh liền có quân phản loạn trèo lên thành hướng thẳng đến quân thủ vệ. Giờ phút này không có Trấn Bắc quân, chỉ có quân thủ vệ và phản quân, hai bên trên thành đánh giết đến đỏ mắt. Nhìn phản quân ngày càng nhiều leo lên tường, Tần Quỳnh và Hạ Hầu Uy không hề do dự, đều tế pháp bảo bắt đầu đồ sát. Mặc dù có một quy tắc bất thành văn rằng tu luyện giả không được đồ sát người thường, nhưng trong một cuộc chiến tàn khốc thế này, chẳng ai để ý những chuyện đó nữa. Ngươi chết ta sống, trong chiến tranh không có khái niệm người thường. Theo Tần Quỳnh và Hạ Hầu Uy bắt đầu động thủ, hơn 2000 quân thủ vệ lập tức giảm áp lực đi nhiều. Quân phản loạn xông lên thành dưới tay Tần Quỳnh và Hạ Hầu Uy không có chút sức chống cự nào, chẳng khác gì dê chờ bị thịt. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mặt đất tường thành rộng mười hai mét đã nhuốm một màu đỏ máu, khắp nơi đều là chân tay đứt lìa và thi thể. Nhìn cảnh tượng thảm thiết như luyện ngục, Lục Phàm đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, trong lòng càng như một tảng hàn thiết. Vừa rồi hắn bị đả kích nặng nề, nhưng giờ phút này đã chấp nhận thích nghi với sự tàn khốc này. Lúc này, một tên phản quân trèo lên thành vung loan đao về phía Lục Phàm. "Chết đi!" Tên phản quân này đã giết đến đỏ mắt, không quan tâm người trước mặt là ai, chỉ biết điên cuồng giết hại. Nhìn tên phản quân xông tới, La Thành liền muốn ra tay. Thế nhưng, Lục Phàm với ánh mắt lạnh lẽo còn nhanh hơn, trực tiếp rút kiếm bên hông vung ngang về phía đầu tên phản quân. Phụt phụt... Dòng máu tươi như suối phun trào ra, đầu tên phản quân trực tiếp bị Lục Phàm chém lìa. Không nhìn đến thi thể tên phản quân vừa ngã xuống, Lục Phàm tay cầm thanh trường kiếm dính máu đi ra mép tường thành nhìn xuống phía dưới. Hắn liếc mắt đã thấy Đồng Khiêm với vẻ mặt dữ tợn ở phía dưới, Đồng Khiêm cũng nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Lục Phàm. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Đồng Khiêm lóe lên sát ý kinh người cùng hung quang. "Đồ phế vật đáng chết, chịu chết đi!" Mặc dù Lục Phàm là thái tử Đại Càn, nhưng hắn không hề quan tâm. Bọn họ đã tạo phản, sao còn để ý đến thái tử, dù Càn Hoàng có ở đây, hắn cũng dám động thủ. Hơn nữa, việc công thành khó khăn vượt quá sức tưởng tượng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một vạn quân của hắn e là sẽ tiêu hao hết ở đây. Chỉ cần bắt được Lục Phàm thái tử này, mọi chuyện có thể dễ dàng giải quyết. Trong cơn giận dữ, Đồng Khiêm nhón mũi chân, cả người bay lên, lao thẳng lên tường thành tấn công Lục Phàm. Xoạt! Chưa leo được lên thành, hắn đã chém ra một đạo kiếm quang, đánh thẳng về phía Lục Phàm. Đối mặt với đạo kiếm khí này, Lục Phàm không hề động đậy, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Thấy Lục Phàm không né tránh, trong mắt Đồng Khiêm nhất thời lóe lên tia cuồng hỉ kích động. "Tên này quả nhiên là phế vật, đối mặt công kích vậy mà không biết tránh né, ha ha ha ha..." Chỉ cần giết được Lục Phàm, hắn sẽ là công thần số một hạ được Hán Dương thành. Ngay khi Đồng Khiêm tưởng Lục Phàm sẽ bị kiếm khí của mình chém giết, một bóng người mờ ảo xuất hiện trước người Lục Phàm. Trong ánh mắt kinh hãi của Đồng Khiêm, bóng người này trực tiếp giơ tay lên, tóm lấy đạo kiếm khí mà hắn vừa chém ra. Ầm! Chỉ thấy kiếm khí vừa chém ra bị bóng người này bóp nát, bộc phát ra một lực lượng kinh khủng. Dưới luồng lực xung kích khủng khiếp này, Đồng Khiêm vừa muốn leo lên tường đã bị đánh bay xuống. Nhìn Đồng Khiêm bị đánh bay xuống, hung quang trong mắt Lục Phàm bắn ra. "Phế bỏ tu vi hắn cho ta!" "Vâng!" La Thành cười nhạt một tiếng, trực tiếp đạp không bay xuống, trước khi Đồng Khiêm kịp rơi xuống đất liền túm lấy cổ hắn nhấc lên. "A..." Theo tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương vang lên, đan điền của Đồng Khiêm đã bị La Thành một quyền đánh nát. Tiếng kêu thảm thiết của Đồng Khiêm nhất thời khiến đám binh lính phản quân đang điên cuồng tấn công trừng mắt nhìn. Tất cả bọn chúng mắt chữ O, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi. "Tướng quân bị giết... Tướng quân bị giết..." Thống soái tướng lãnh là linh hồn của một đội quân, là hạt nhân của một đội quân. Một khi thống soái tướng lãnh gặp chuyện, sĩ khí của đội quân sẽ bị tổn thương nặng nề, thậm chí trực tiếp tan rã. Và đám binh lính phản quân đang công thành lúc này chính là như vậy. Chúng tận mắt nhìn thấy vạn phu trưởng của mình bị người đánh lui chỉ bằng một chiêu, sau đó tùy ý bị phế bỏ tu vi. Đối mặt với cảnh tượng rung động kinh khủng như thế, chiến ý của chúng trực tiếp bị đánh tan. Đặc biệt là trong tình huống công thành bất lợi, tử thương vô số, loại đả kích này mang tính trí mạng nhất. So với quân phản loạn đang ngơ ngác như phỗng, thì quân thủ vệ trên thành lại bùng nổ một tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Nhìn cảnh tượng này, Lục Phàm không hề do dự, lập tức vận chuyển tu vi hét lớn: "Ta là thái tử Lục Phàm, chủ tướng của các ngươi đã chết, còn không mau mau bỏ vũ khí xuống đầu hàng!" Theo tiếng hét của Lục Phàm vang lên, quân thủ vệ hưng phấn như phát cuồng cùng nhau hô lớn: "Bỏ vũ khí xuống đầu hàng!" "Bỏ vũ khí xuống đầu hàng!"... Trong tiếng gầm hét chói tai kinh thiên động địa, La Thành một tay nâng Đồng Khiêm đã bị phế tu vi, đạp không quay về tường thành. Vừa về tới thành, La Thành cũng vận chuyển tu vi gào lớn: "Các ngươi thân là Trấn Bắc quân, phụ trách trấn thủ biên giới phía bắc, bảo vệ quốc gia, hưởng thụ vinh quang vô tận. Bây giờ lại cấu kết với man tử Mạc Bắc tàn sát đồng bào, đồ sát huynh đệ của mình. Nếu các ngươi còn có lương tri, còn biết mình là dân Đại Càn, thì hãy bỏ vũ khí xuống đầu hàng, xem ở việc các ngươi đều bị mê hoặc, thái tử điện hạ sẽ tha thứ cho các ngươi!" Dưới sự thúc giục tu vi cảnh giới Ngưng Hồn tứ trọng, lần này La Thành gào thét một cách chân thành tha thiết, truyền khắp khu vực mấy ngàn thước. Quân phản loạn dưới thành cùng chín vạn Trấn Bắc quân ngoài ngàn mét đều biến sắc mặt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận