Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 384: Làm người không vì mình, thiên tru địa diệt

"Chương 384: Làm người không vì mình, trời tru đất diệt"
"Ba!"
Sau khi Lục Phàm vừa thốt ra con số đầu tiên, Hạ Hầu Đôn liền tăng cường tu vi khí thế, đồng thời còn xen lẫn một tia sát ý.
Dưới sự trấn áp của khí thế tu vi càng khủng bố hơn, Đồng Lâm chỉ cảm thấy trên đầu mình phảng phất như có một ngọn núi lớn đè xuống.
Hai chân hắn không tự chủ được khuỵu xuống mặt đất, xương cốt trong người thì vang lên răng rắc.
Hắn đã không thể chống đỡ nổi mà muốn quỳ rạp xuống đất.
Hắn biết đối phương muốn giết mình thì tùy thời có thể giết, chẳng qua chỉ là muốn dùng cái này để chấn nhiếp, bắt hắn thần phục mà thôi.
Nhưng mà khi đối mặt với sự tồn tại khủng bố như vậy, hắn căn bản không có chỗ trống để phản kháng.
Hắn biết mình mà cự tuyệt thần phục thì kết cục cũng chỉ có chết.
Là một người thông minh, hắn đương nhiên sẽ không để mình chết ở chỗ này.
Lúc này Lục Phàm lại thốt ra con số thứ hai.
Không đợi Hạ Hầu Đôn lần nữa tăng cường trấn áp khí thế tu vi, Đồng Lâm vội vàng quỳ một chân xuống đất.
"Ta thần phục!"
Khi Đồng Lâm quỳ một chân xuống đất và lựa chọn thần phục, Hạ Hầu Đôn lập tức thu lại toàn bộ tu vi khí thế.
Trên mặt Lục Phàm cũng lộ ra ý cười nhạt: "Lựa chọn thông minh đấy."
Còn Hạ Hầu Đôn không cần Lục Phàm phân phó, liền trực tiếp tiến lên thi triển Sơ Cấp Khống Hồn Thuật khống chế Đồng Lâm.
Đồng Lâm cũng không hề phản kháng gì, cứ như vậy mà phối hợp để Hạ Hầu Đôn khống chế.
Hắn là người thông minh.
Ngay khi quỳ xuống đất thần phục, hắn đã biết tất cả phản kháng đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Điều duy nhất hắn có thể làm là tích cực phối hợp, đồng thời tìm cách giành được công lao để Lục Phàm xem trọng mình.
Sau khi Hạ Hầu Đôn thi triển xong Sơ Cấp Khống Hồn Thuật, Đồng Lâm đứng dậy, vô cùng cung kính hành lễ với Lục Phàm.
"Bái kiến điện hạ!"
Hành lễ xong, không đợi Lục Phàm mở miệng hỏi thăm, Đồng Lâm liền chủ động lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, hai tay dâng lên cho Lục Phàm.
"Điện hạ, đây là những tài nguyên vốn được cất giữ trong trụ sở này, coi như là một chút tâm ý của thuộc hạ."
Nhìn Đồng Lâm chủ động giao ra những tài nguyên này, Lục Phàm khẽ cười một tiếng, rồi lập tức đưa tay hút chiếc nhẫn trữ vật vào tay mình.
Phóng linh thức vào xem xét, thấy bên trong nhẫn trữ vật chất đầy linh thạch, ít nhất cũng phải hơn hai trăm vạn khối.
Ngay lúc Lục Phàm vừa xem xét xong, Đồng Lâm đúng lúc lên tiếng: "Điện hạ, tối qua minh chủ Hồng Nguyệt Minh đã thông báo cho mấy vị trưởng lão chúng ta, hôm nay sẽ nghị sự tại đại điện của tông môn."
"Nếu muốn thu phục và nắm quyền Hồng Nguyệt Minh, chi bằng bây giờ xuất phát đến trụ sở tông môn, có thể bắt gọn tất cả bọn chúng."
Khi đã thần phục Lục Phàm, Đồng Lâm cũng không còn gì để do dự, trực tiếp bắt đầu bày mưu tính kế cho việc thu phục toàn bộ Hồng Nguyệt Minh.
Làm người không vì mình, trời tru đất diệt.
Hắn định dùng cách này để dâng lên một món đại lễ cho Lục Phàm vị tân chủ tử này, cũng coi như lập chút công lao.
Nghe Đồng Lâm đề nghị, Lục Phàm gật đầu cười: "Rất tốt, vậy thì cứ làm theo ngươi nói đi."
Nghe được lời này của Lục Phàm, Đồng Lâm liền cười gật đầu, sau đó nhìn về phía nam trung niên đã dẫn Lục Phàm chờ người đến nơi này.
"Lâm Hổ, hiện giờ ta đã thần phục điện hạ, ngươi chọn như thế nào?"
Lâm Hổ là tâm phúc của Đồng Lâm, nghe vậy liền hiểu ý, lập tức không chút do dự quỳ một chân xuống đất.
"Thuộc hạ Lâm Hổ nguyện theo thần phục điện hạ, mong điện hạ thành toàn."
Dù sao chủ tử Đồng Lâm của hắn đều đã thần phục, hắn đương nhiên sẽ không ngốc mà từ chối.
Hắn rất rõ thủ đoạn của Đồng Lâm.
Tuy Đồng Lâm trông rất nho nhã, nhưng thủ đoạn thì lại tuyệt không nho nhã chút nào.
Nếu giờ phút này hắn từ chối, Đồng Lâm tuyệt đối sẽ không chút do dự chém giết hắn.
Dù cho hắn là tâm phúc của Đồng Lâm cũng vô dụng.
Nhìn người tâm phúc vô cùng thức thời này, Đồng Lâm hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Lục Phàm.
Lục Phàm đứng dậy đi đến trước mặt Đồng Lâm, rồi truyền cho Đồng Lâm bản cắt xén của Sơ Cấp Khống Hồn Thuật.
"Gã này cùng những người khác ở đây thì giao cho ngươi."
Đồng Lâm là người thông minh, lại vô cùng dứt khoát quyết đoán, hắn thưởng thức những người như vậy, nên không ngại cho thêm một số cơ hội.
Nhận được bản cắt xén của Sơ Cấp Khống Hồn Thuật mà Lục Phàm ban cho, Đồng Lâm lập tức hướng Lục Phàm hành lễ tạ ơn.
Tiếp đó liền lập tức khống chế tâm phúc của mình là Lâm Hổ, lại lập tức sai Lâm Hổ gọi tất cả các thành viên có tu vi từ Chân Đan Cảnh trở lên đến đây.
Không mất nhiều thời gian, Đồng Lâm liền khống chế toàn bộ thành viên có tu vi Chân Đan Cảnh của trụ sở này.
Thủ đoạn của Đồng Lâm lần này khiến Lục Phàm càng thêm hài lòng.
Gã này quả thực là một nhân tài, đặt ở một Hồng Nguyệt Minh nhỏ bé này thì có hơi lãng phí.
Cho nên trong lòng hắn âm thầm quyết tâm, nhất định phải dùng gã này trong triều đình hoặc trong quân đoàn.
Dù sao gã này hiện giờ đang bị Hạ Hầu Đôn khống chế, tuyệt đối không có khả năng phản bội, cho nên có thể coi là người của mình.
Một người thông minh như vậy, nhất định phải cho hắn có đất dụng võ, phát huy tài năng của mình.
Bất quá những lời này hắn cũng không nói ra, chỉ âm thầm tính toán trong lòng như vậy.
Làm xong tất cả, cả đoàn người đi ra phía ngoài tiền sảnh.
Sau đó Đồng Lâm liền tế ra vân thuyền, tự mình khống chế vân thuyền mang theo đoàn người của Lục Phàm hướng thẳng đến trụ sở tông môn Hồng Nguyệt Minh cách đó ngàn mét trên Hồng Nguyệt Sơn mà đi.
Trong lúc khống chế vân thuyền, hắn cũng giới thiệu cặn kẽ tình hình nội bộ của Hồng Nguyệt Minh cho Lục Phàm.
Hồng Nguyệt Minh được coi là một trong những thế lực nhất lưu trong Thiên Võ Cảnh, nhưng kẻ mạnh nhất cũng chỉ có Ngưng Hồn Cảnh cửu trọng mà thôi, không hề có cường giả Luyện Thần Cảnh nào.
Đương nhiên, ít nhất là trên mặt nổi là không có.
Còn trong bóng tối có hay không thì không ai biết được.
Dù sao cường giả Luyện Thần Cảnh, ở toàn bộ Đông Thắng Thần Châu cũng không tính là yếu.
Đối với các thế lực bình thường mà nói, cường giả Luyện Thần Cảnh không thể nghi ngờ là con át chủ bài được sử dụng vào lúc sinh tử tồn vong, đương nhiên sẽ không tùy tiện lộ ra.
Nói cách khác, trên mặt nổi, những thế lực nhất lưu trong Thiên Võ Cảnh, kẻ mạnh nhất cũng chỉ là Ngưng Hồn Cảnh.
Đối với điều này, Lục Phàm không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào.
Dù sao trước kia Đại Càn trên mặt nổi kẻ mạnh nhất cũng mới chỉ là Ngưng Hồn Cảnh lục trọng.
Việc bản thân có nhiều cường giả làm thuộc hạ như vậy, hoàn toàn là vì có hệ thống triệu hồi nghịch thiên.
Thêm vào việc hắn không tiếc điểm tích lũy để tăng tu vi cho bọn họ, mới có Hạ Hầu Đôn tu vi Phân Thần Cảnh, còn có Dung Liệt, Bàng Đức tu vi Luyện Thần Cảnh.
Việc thủ hạ của mình có nhiều cường giả như vậy không có nghĩa là các thế lực khác cũng có nhiều cường giả như vậy.
Dù sao không phải ai cũng có thể giống như mình, có được hệ thống triệu hồi nghịch thiên vô cùng như thế.
Tu sĩ bình thường muốn tu luyện từ Đoán Thể Cảnh lên đến Ngưng Hồn Cảnh, không chỉ cần thiên phú và lĩnh ngộ siêu cao, còn cần đủ loại tài nguyên và cơ duyên tạo hóa.
Còn việc từ Ngưng Hồn Cảnh lên Luyện Thần Cảnh thì lại càng không cần phải nói.
Có lẽ trong 10 vạn tu sĩ mới có một người xuất hiện ở Ngưng Hồn Cảnh, còn trong hàng trăm vạn tu sĩ mới có một người xuất hiện ở Luyện Thần Cảnh.
Thậm chí tỉ lệ còn nhỏ hơn thế rất nhiều.
Bởi vậy đủ để thấy việc tu luyện lên tới Ngưng Hồn Cảnh và Luyện Thần Cảnh khó khăn đến mức nào.
Và đó cũng là lý do tại sao Lục Phàm hăm hở tiến vào Thiên Võ Hoàng Triều, không kiêng nể gì thu phục những thế lực này.
Cho dù bị Thiên Võ Hoàng Thất biết thì đã sao, hắn căn bản chẳng hề sợ hãi.
Trừ phi Thiên Võ Hoàng chủ điều động hàng triệu binh mã đến vây công bọn hắn.
Nhưng mà bọn hắn đâu có ngốc, sao lại cứ đứng yên chờ hàng triệu binh mã đến vây công.
Cho nên Thiên Võ Hoàng Triều đã là vật trong túi của hắn, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Những ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu thì vân thuyền đã đáp xuống quảng trường phía dưới đỉnh núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận