Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 425: Cái này yêu tinh

Chương 425: Con yêu tinh này
Bọn hắn theo Trầm Yên Nhiên đi tới nơi này xa vạn dặm là muốn âu yếm.
Dù sao dung mạo tuyệt mỹ của Trầm Yên Nhiên sức hấp dẫn quá lớn, lại thêm gia thế bối cảnh hùng hậu.
Nếu như có thể có được Trầm Yên Nhiên, không chỉ bản thân được hưởng thụ, hơn nữa còn có thể mang đến lợi ích to lớn cho tông môn.
Hoàn toàn là chuyện tốt nhất tiễn song điêu, cho nên bọn hắn mới không ngại vất vả.
Nếu không phải như thế, bọn hắn sao lại tới loại địa phương cằn cỗi này.
Đương nhiên, 19 vị mỹ nữ xếp hạng trên Trầm Yên Nhiên còn xuất chúng hơn.
Chỉ là đám bọn hắn cũng có tự mình hiểu.
Bảng xếp hạng thiên kiêu của bọn hắn đều ở dưới bốn mươi, muốn theo đuổi 19 vị mỹ nữ kia căn bản không có cơ hội nào.
Theo đuổi Trầm Yên Nhiên đã coi như là giới hạn rồi.
Dù sao chín mỹ nữ có thể đặt chân lên mười vị trí đầu bảng mỹ nữ đều không phải hạng tầm thường.
Ngoại trừ dung mạo, tu vi của các nàng cũng không yếu.
Nhất là 5 mỹ nữ đứng đầu bảng mỹ nữ đồng thời cũng đứng trên bảng thiên kiêu, xem như tồn tại danh liệt song bảng.
Tồn tại như thế bọn họ liền đến gần cũng không có tư cách.
Thấy bốn người im lặng, Trầm Yên Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, vô thức nhìn về phía Lục Phàm.
May mà Lục Phàm căn bản không để ý bốn người này.
Dù sao nếu hắn muốn, ra lệnh một tiếng, Hạ Hầu Đôn cùng Địch Thanh liền có thể dễ dàng làm thịt bốn người này.
Coi như chính hắn muốn giết chết bốn người này cũng rất đơn giản.
Hà Tình từ đầu đến cuối không lên tiếng, chỉ hứng thú nhìn Lục Phàm, ánh mắt dị dạng càng thêm nồng đậm.
Tuy Lục Phàm tuổi còn nhỏ hơn cả Ôn Kính Nhân và Lạc Tinh bốn người, nhưng Lục Phàm lại chín chắn hơn bốn người này rất nhiều.
Đối mặt Lục Phàm, cứ như đang đối mặt người cùng trang lứa, không có chút non nớt hay lúng túng, cách làm việc lại cay độc vô cùng.
Thêm vào lai lịch vô cùng thần bí của Lục Phàm, khiến nàng sinh ra hứng thú nồng hậu với Lục Phàm.
Chính vì vậy.
Ngày thường rất ít ăn mặc, nàng cũng đã chăm chút ăn mặc một phen.
Cảm nhận được ánh mắt của Hà Tình, Lục Phàm lạnh nhạt nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Phàm không khỏi nhíu mày, Hà Tình cũng vũ mị cười một tiếng.
Hà Tình vốn đã vô cùng mị hoặc, giờ phút này vũ mị cười một tiếng, lực sát thương càng thêm đáng sợ.
Ngay cả Lục Phàm cũng bị nụ cười quyến rũ này kích động nội tâm nóng bỏng vô cùng.
"Con yêu tinh này. . ."
Thầm mắng một câu, Lục Phàm vội vàng thu hồi ánh mắt không để ý tới Hà Tình nữa.
Dù có mị lực đến đâu cũng chỉ là vật hai tay, hắn không có hứng thú gì với vật hai tay.
Hắn không phải Tào Tháo, cũng không muốn trở thành Tào Tháo.
Thấy Lục Phàm thu hồi ánh mắt, trong mắt Hà Tình lóe lên vẻ thất vọng, lập tức nàng dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt lại khôi phục nụ cười nhạt.
Hà Tình và Lục Phàm đối mặt không hề che giấu ánh mắt của An Lan và Trầm Yên Nhiên.
Thấy cảnh này, hai người đều có chút phức tạp trong lòng.
Theo bản năng, hai người đều nhìn về phía đối phương, ánh mắt cứ như vậy chạm nhau.
Sau khi bốn mắt nhìn nhau, hai người đều mỉm cười.
Còn Ôn Kính Nhân và Lạc Tinh bốn người lúc này lại rất khó chịu.
Bởi vì bọn hắn cũng thấy cảnh Hà Tình và Lục Phàm đối mặt, cho nên trong lòng bọn họ thoải mái mới lạ.
Tuy mục tiêu của bọn hắn là Trầm Yên Nhiên, nhưng hôm nay Hà Tình lại có lực sát thương hơn.
Cho nên nhìn thấy Hà Tình thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Phàm, lại còn đối mặt với Lục Phàm, trong lòng bọn hắn rất khó chịu.
Có một loại cảm giác chua xót.
Ghen tỵ đồng thời cũng không hiểu, vì sao Trầm Yên Nhiên và Hà Tình lại chú ý đến Lục Phàm như vậy?
Chẳng lẽ cũng bởi vì Lục Phàm đẹp trai hơn bọn hắn, khí chất tốt hơn bọn hắn hay sao?
Đúng lúc này, trong phòng đấu giá vang lên một tiếng chuông, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Lúc này ánh mắt mọi người mới chuyển đến phía trên đài đấu giá bên ngoài vách tinh thạch.
Chỉ thấy một nữ tu sĩ thiếu phụ phong tư trác tuyệt bước lên bàn đấu giá.
Nữ tu sĩ thiếu phụ này dáng người càng thêm bốc lửa, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả nam tu sĩ trong hội trường.
Nhưng rất tiếc, đối với Lục Phàm không có chút sức hấp dẫn nào.
Dù sao nữ tu sĩ thiếu phụ này ngoại trừ dáng người bốc lửa hơn Hà Tình một chút, còn lại đều không thể so sánh, hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Bởi vì trên người nữ tu sĩ thiếu phụ này có thêm chút phong trần, căn bản không thể so sánh với loại mị hoặc tự nhiên của Hà Tình.
Mị hoặc là mị hoặc, phong trần là phong trần, hai cái hoàn toàn không phải một khái niệm.
Nghĩ vậy, Lục Phàm theo bản năng liếc nhìn Hà Tình.
Mà Hà Tình cũng vừa hay nhìn về phía Lục Phàm, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lục Phàm.
Điều này khiến Lục Phàm có chút xấu hổ.
May mà trên mặt hắn không biểu lộ ra chút nào, bất động thanh sắc dời đi ánh mắt.
Chỉ là trong lòng Hà Tình lại âm thầm đắc ý, đồng thời cũng có lòng tin tràn đầy.
Bởi vì nàng rất rõ lực sát thương của mình, cũng biết rõ ưu thế của mình ở đâu.
Cho nên vừa rồi nàng đoán được Lục Phàm sẽ nhìn nàng, mới có thể bắt gặp ánh mắt của Lục Phàm.
Mà hành động của Lục Phàm cũng đã chứng minh suy đoán của nàng là đúng.
Trong lòng Lục Phàm tuyệt đối có ý với nàng.
Tuy Lục Phàm tuổi còn nhỏ, nhưng nàng căn bản không để ý.
Dù sao đối với người tu luyện, tuổi tác căn bản không phải vấn đề, càng không có ảnh hưởng gì.
Dù sao tuổi của nàng bây giờ kỳ thật cũng coi như rất trẻ, cũng chưa vượt quá 35 tuổi.
Đối với người tu luyện mà nói, trước 35 tuổi đều xem như thanh thiếu niên, đều thuộc về cùng trang lứa.
Tuy nàng là tiểu di của Trầm Yên Nhiên, nhưng trên thực tế tuổi của nàng và Trầm Yên Nhiên cũng chỉ chênh lệch 6 7 tuổi mà thôi.
Chính vì vậy, Trầm Yên Nhiên mới thân thiết với nàng như thế, rất ỷ lại vào nàng.
Hai người khi nói chuyện cũng không có quá nhiều kiêng kỵ, hoàn toàn là cách giao lưu giữa những người cùng trang lứa, không có khoảng cách gì.
Cũng như tối hôm qua lúc về hai người nói đùa, hoàn toàn là hành động giữa chị em.
Nữ thiếu phụ phong trần trên đài đấu giá giới thiệu sơ lược một phen rồi trực tiếp bắt đầu đấu giá.
Món đồ đấu giá đầu tiên đã được ra giá trăm vạn hạ phẩm linh thạch, đã coi như là giá trên trời.
Nhưng chút giá này ở Thiên Võ hoàng đô cũng không tính là gì, Ôn Kính Nhân và Lạc Tinh bốn người lại càng không để ý.
Tiếp theo là món đồ đấu giá thứ hai, món đồ đấu giá thứ ba. . .
Lục Phàm căn bản không có hứng thú gì với những món đồ đấu giá này, nên chỉ bưng chén rượu yên lặng nhìn.
Dù sao trong thương thành hệ thống có đủ loại bảo vật, những thứ gọi là bảo vật này hắn căn bản không nhìn trúng.
Ôn Kính Nhân và Lạc Tinh bốn người cũng không có bất kỳ động tác nào.
Dù sao bọn hắn đều đến từ thế lực nhất lưu Thần Châu, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, căn bản không cần phải lo lắng về tài nguyên tu luyện.
Bảo vật trong mắt tu sĩ tầm thường trước mặt bọn hắn hoàn toàn là đồ bỏ đi, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt.
Cho nên bốn người bọn họ cũng vẫn không lên tiếng mà chỉ ngồi quan sát.
Cho đến khi món đồ đấu giá thứ bảy được lộ ra sau lớp lụa đỏ, Ôn Kính Nhân và Lạc Tinh bốn người mới đột nhiên sáng mắt, lập tức hứng thú.
Món đồ đấu giá này rõ ràng là một sợi dây chuyền, chính giữa dây chuyền có một viên bảo thạch hình giọt mưa kỳ lạ, tỏa ra linh quang lấp lánh nhiều màu.
Ngay cả Hà Tình, Trầm Yên Nhiên và An Lan ba người vẫn luôn không có động tĩnh cũng sáng mắt.
Còn những nữ tu khác trong phòng đấu giá thì khỏi phải nói, tất cả đều sáng mắt lên, hoàn toàn bị sợi dây chuyền này thu hút.
Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, nữ tu sĩ thiếu phụ trên đài đấu giá bắt đầu giới thiệu về món đồ đấu giá này. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận