Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 685: Thần bí hạt châu màu tím

Vậy nên sau khi Lục Thiếu Khanh trở về bắc cảnh thì biến mất không thấy tăm hơi. Mà Lục Chính cũng thu liễm tu vi và toàn bộ dã tâm của mình, căn bản không dám lộ ra quá nhiều, sợ dẫn đến những người mặc hắc bào thần bí đáng sợ kia chú ý. Bởi vì những người mặc hắc bào thần bí kia căn bản không phải là người mà bọn họ có thể đối phó. Bất kỳ một người mặc hắc bào thần bí nào đều có thể dễ dàng hủy diệt toàn bộ Đại Càn. Vậy nên Lục Chính một mặt che giấu bản thân, một mặt đối xử lạnh nhạt với Lục Phàm, đồng thời tung tin Lục Phàm là phế vật không có khả năng tu luyện. Tuy rằng làm như vậy sẽ gây tổn thương rất lớn đến Lục Phàm, nhưng để bảo toàn tính mạng cho Lục Phàm, hắn không thể không làm như vậy. Thậm chí việc sau này có vài người bí mật dò xét thể chất của Lục Phàm, hắn cũng không ngăn cản mà mặc kệ bọn họ dò xét. Chính vì mọi người đều biết Lục Phàm là phế vật không thể tu luyện nên Lục Phàm mới bình an sống đến bây giờ. Còn chuyện xảy ra nửa năm trước cũng là do Lục Chính cố ý sắp xếp. Vì hắn biết bốn người Ninh Vương, Dự Vương muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, lúc đó chắc chắn sẽ ra tay với thái tử Lục Phàm. Vậy nên hắn đã tính kế, trực tiếp lưu đày Lục Phàm đến bắc cảnh, để Lục Phàm hoàn toàn rời khỏi vòng xoáy hoàng đô. Việc chọn lưu đày Lục Phàm đến bắc cảnh mà không phải ba biên cảnh còn lại, tự nhiên cũng là vì bắc cảnh thuộc địa bàn của Lục Thiếu Khanh. Tuy rằng bắc cảnh thường xuyên bị Thiên Võ hoàng triều xâm lấn, nhưng với sự có mặt của Lục Thiếu Khanh và Trấn Bắc quân, an toàn của Lục Phàm có thể được bảo hộ. Đây chính là kế hoạch của Lục Chính. Nhưng hắn vạn lần không ngờ Lục Phàm sau khi bị chính mình lưu đày đến bắc cảnh lại bắt đầu quật khởi, điều này khiến hắn vô cùng hưng phấn và kích động. Nhưng vì bảo vệ Lục Phàm, hắn vẫn cố hết sức phong tỏa thông tin về bắc cảnh. Mặc dù vẫn có người biết được một vài chuyện xảy ra ở bắc cảnh, nhưng dù sao chỉ là một số ít. Còn những việc sau đó, Lục Phàm đã tự mình biết rõ. Sau khi kể xong toàn bộ câu chuyện này, thần sắc trên mặt Lục Chính càng thêm phức tạp. Nhìn Lục Chính với ánh mắt vô cùng phức tạp, trong lòng Lục Phàm cũng thật lâu không thể bình tĩnh được. Hắn không ngờ thân phận và lai lịch của mình lại như vậy. Phụ thân ruột của mình lại chính là sư phụ của Lục Chính và Lục Thiếu Khanh, hơn nữa hai mươi năm trước lại xảy ra chuyện như vậy. Ngay khi Lục Phàm đang suy tư với ánh mắt vô cùng phức tạp, Lục Chính lấy từ trong trữ vật giới ra một chiếc hộp màu đen to bằng bàn tay. Bất quá chiếc hộp màu đen này được niêm phong kín mít, không có một khe hở nào, giống như một khối sắt hình chữ nhật màu đen vậy. Lục Chính đưa chiếc hộp màu đen này đến trước mặt Lục Phàm: "Ngọc bội kia ở bên trong chiếc hộp màu đen này, chỉ có máu tươi của ngươi mới có thể mở được nó." "Nếu như đời này ngươi không thể tu luyện, chiếc hộp màu đen này sẽ mãi mãi bị chôn giấu. Biết ngươi có thể tu luyện, chúng ta đã định... đợi khi ngươi trở thành cường giả Phân Thần cảnh sẽ đưa nó cho ngươi. Nhưng bây giờ ngươi đã biết những chuyện này, vậy thì ta giao chiếc hộp màu đen này cho ngươi sớm." Nhìn chiếc hộp màu đen Lục Chính đưa, Lục Phàm hít sâu một hơi, nhận lấy nó. Không chút do dự, hắn trực tiếp đưa ngón tay rạch một đường, ép ra mấy giọt máu tươi nhỏ lên trên chiếc hộp màu đen trong tay. Khi máu tươi nhỏ xuống mặt trên chiếc hộp màu đen, máu tươi lập tức bị hút vào và dung nhập vào bề mặt chiếc hộp màu đen. Sau khi vài giọt máu tươi hoàn toàn biến mất, chỉ nghe một tiếng "cạch", chiếc hộp màu đen tự động mở ra. Chỉ thấy bên trong chiếc hộp màu đen có một nửa miếng ngọc bội màu tím to bằng bàn tay. Dưới sự quan sát của Lục Phàm và Lục Chính, miếng ngọc bội màu tím bên trong chiếc hộp tự động lơ lửng. Khoảnh khắc sau, miếng lệnh bài màu tím vụt một tiếng trực tiếp chui vào trong cơ thể Lục Phàm. Lệnh bài màu tím này tốc độ quá nhanh, Lục Phàm và Lục Chính căn bản không kịp phản ứng. Khi họ kịp phản ứng, lệnh bài màu tím đã chui vào trong cơ thể Lục Phàm. Lục Phàm vốn có chút lo lắng, nhưng khi phát giác bản thân không có gì nguy hiểm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dùng linh thức dò xét vào trong cơ thể mình. Theo linh thức dò xét đến một nơi trong cơ thể, Lục Phàm mới thấy ngọc bội màu tím chui vào trong cơ thể mình lại đến thức hải giữa hai lông mày. Trong lúc hắn nghi hoặc tột độ, ngọc bội màu tím lặng lẽ bắt đầu hòa tan, sau đó xuất hiện một viên hạt châu màu tím. Viên hạt châu màu tím này to cỡ hạt đào, trông rất kỳ lạ. Lục Phàm thử thúc đẩy hồn thể, cẩn trọng chạm vào viên hạt châu màu tím này. Khi bàn tay hồn thể chạm vào hạt châu màu tím, Lục Phàm chỉ cảm thấy hồn thể như thể đang được ngâm trong linh nhũ vạn năm, vô cùng dễ chịu. Khi hắn khống chế hồn thể rút tay lại, cảm giác thoải mái tột độ này biến mất không thấy gì nữa. Trong nháy mắt ngắn ngủi, hắn cảm nhận rõ hồn thể của mình vậy mà ngưng thực và tăng lên rất nhiều. Cảm nhận được sự biến hóa này, vẻ mặt Lục Phàm nhất thời lộ vẻ kinh ngạc tột độ. Sau đó hắn lại khống chế hồn thể muốn luyện hóa hạt châu màu tím này. Chỉ tiếc mặc kệ hắn cố gắng thế nào, đều không thể lay động được hạt châu màu tím này, căn bản không có cách nào luyện hóa, thậm chí ngay cả đẩy nó đi một chút cũng không được. Sau nhiều lần thử nghiệm, Lục Phàm chỉ có thể từ bỏ ý định luyện hóa hay thúc giục nó. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn dứt khoát để hồn thể khoanh chân ngồi lên hạt châu màu tím. Khi hồn thể ngồi lên hạt châu màu tím, Lục Phàm nhất thời cảm giác như phiêu phiêu dục tiên, năng lực nhận biết tăng lên vô hạn, hơn nữa năng lực cảm ngộ cũng tăng lên cực nhanh. Cả người vô cùng thông suốt, như thể đang kết nối với toàn bộ thiên địa vậy. Cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ như vậy, Lục Phàm kinh hãi vô cùng. Rốt cuộc đây là thứ gì? Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, Lục Phàm vội vàng hỏi hệ thống trong lòng: "Hệ thống, hạt châu màu tím này rốt cuộc là thứ gì?" 【 đinh, vượt quá cấp độ nhận biết hiện tại của hệ thống, thuộc về tồn tại không xác định. 】 Nhận được câu trả lời khẳng định này từ hệ thống, khóe miệng Lục Phàm không nhịn được giật giật, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng. Đến hệ thống còn không thể nhận biết được thì tuyệt đối không phải đồ vật tầm thường. Bất quá hạt châu màu tím này rõ ràng không có gây bất lợi gì cho mình, cũng không hề tổn thương đến mình, vậy thì tạm thời không cần phải để ý đến nó. Huống chi ngọc bài màu tím này là do cha ruột của mình để lại cho mình, chắc chắn sẽ không hãm hại mình. Nghĩ như vậy, Lục Phàm thu lại linh thức không tiếp tục quan sát nữa. Chờ Lục Phàm mở mắt ra thì thấy Lục Chính mặt mày đầy lo lắng vội vàng nhìn hắn. "Sao rồi? Không sao chứ?" Việc ngọc bài màu tím đột nhiên chui vào trong người Lục Phàm, quả thực khiến hắn giật mình. May mắn Lục Phàm không sao. Hơn nữa giống như Lục Phàm đã nghĩ, ngọc bài này là do sư phụ để lại cho Lục Phàm, chắc chắn sẽ không làm hại Lục Phàm. Đối diện với sự quan tâm của Lục Chính, Lục Phàm lắc đầu: "Không sao." Nói xong câu này, Lục Phàm nhìn Lục Chính mà trong lòng có chút bất đắc dĩ. Hiện tại mình nên xưng hô thế nào đây. Trước đây mình không biết thì không nói, kêu một tiếng phụ hoàng cũng không sao, nhưng bây giờ biết "tiện nghi phụ hoàng" là đồ đệ của cha ruột, khi gọi phụ hoàng lại có chút lúng túng. Có điều, hắn cũng không muốn so đo xoắn xuýt về chuyện này, cho nên thở nhẹ một hơi rồi nhìn Lục Chính hiếu kỳ hỏi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận