Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 581: Khảo hạch

Chương 581: Khảo hạch Tình huống như thế nào?
Bởi vì vừa mới tấn công mình rõ ràng là một người khác giống y hệt mình.
Khác biệt duy nhất có lẽ là kẻ này sắc mặt lạnh lẽo vô cùng, hoặc có chút đờ đẫn, trên mặt và trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Ngay lúc Lục Phàm ngây người thì một "chính mình" khác lại vung kiếm chém tới.
Tốc độ cực nhanh, mà một kiếm này ẩn chứa sức mạnh phi thường khủng bố, rõ ràng là đã dùng hết toàn bộ lực lượng, không hề lưu tình.
Nói cách khác kẻ này thật sự muốn giết mình, không chỉ đơn thuần là khảo hạch.
Thấy kẻ này lao đến trước mặt, Lục Phàm liền chửi một tiếng.
"Cái mẹ gì khảo hạch, sao trực tiếp thành liều mạng thế này?"
Chửi thì chửi, hắn vẫn không do dự bộc phát tu vi khí thế, vung Phong Lôi kiếm nghênh đón.
Vì hắn biết không thể tránh được, dù sao nơi này cũng chỉ có một chút không gian nhỏ.
Mà kẻ này rõ ràng là dạng địch nhân khảo hạch không chết không thôi.
Tuy rằng hắn không biết làm sao để vượt qua khảo hạch, nhưng có xác suất lớn là chém giết kẻ này.
Dù sao không chém giết kẻ này thì chính mình phải chết.
Sau một khắc, Phong Lôi kiếm của Lục Phàm liền chạm vào linh kiếm của kẻ kia.
Keng!
Một tiếng va chạm kim loại chói tai vang lên, sức phản chấn mạnh mẽ theo Phong Lôi kiếm tràn vào cánh tay và bên trong cơ thể Lục Phàm.
Uỳnh...
Do lực phản chấn, Lục Phàm lùi về sau bảy tám bước.
Mà một "chính mình" khác cũng bị đẩy lui mấy chục bước.
Nhìn một "chính mình" khác bị buộc lui, Lục Phàm lộ vẻ kinh ngạc, lực lượng của kẻ này thật mạnh.
Tu vi của mình hiện giờ là Chân Đan cảnh lục trọng đỉnh phong, sức chiến đấu thật sự đủ để chém giết tu sĩ Chân Đan cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Dù sao mình là Thôn Phệ kiếm Thể, năng lượng trong cơ thể mạnh hơn gấp năm sáu lần so với tu sĩ cùng cảnh giới.
Mà mình lại là kiếm tu, lực công kích vốn dĩ đã mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ cùng cấp.
Cho nên vượt ba cảnh giới nhỏ chém giết địch nhân cũng không là gì.
Nếu bộc phát toàn bộ át chủ bài, thì cho dù là tu sĩ dưới Ngưng Hồn cảnh tam trọng cũng có thể chống lại chút ít.
Hắn tự nhận là trong cùng cảnh giới, tuyệt đối không ai có thể so sức mạnh với mình.
Nhưng lúc này lực lượng mà một "chính mình" khác bộc phát ra lại không hề yếu.
Dù mình chưa bộc phát toàn bộ lực lượng, nhưng thế cũng đủ khiến kinh ngạc.
Lúc Lục Phàm còn đang kinh ngạc thì một "chính mình" khác đã bị đẩy lui, lại vung kiếm lao đến.
Nhìn một "chính mình" khác đang đánh tới, Lục Phàm hít sâu một hơi, không do dự vung kiếm đón đánh.
Sau khi đối chiến mười chiêu, Lục Phàm một kiếm xuyên thủng mi tâm một "chính mình" khác.
Chém giết "chính mình" này, hắn cũng không bộc phát toàn bộ lực lượng, vì hoàn toàn không cần.
Tuy "chính mình" này rất mạnh, nhưng còn chưa đủ để buộc hắn bộc phát toàn bộ lực lượng.
Lúc Lục Phàm cho là chém giết "chính mình" kia có thể vượt qua cửa ải thứ nhất.
Sau lưng lại truyền đến sát cơ lạnh lẽo.
Hơn nữa lần này khác với vừa rồi, lần này là hai đạo sát ý lạnh lẽo, và còn mạnh hơn so với sát cơ lúc nãy.
Biến cố này khiến sắc mặt Lục Phàm đang chờ để tiến vào vòng khảo hạch tiếp theo đột nhiên thay đổi.
May mà hắn có kinh nghiệm lúc nãy.
Vừa cảm giác được sát ý lạnh lẽo, hắn liền thi triển Du Long Cửu Bộ rời khỏi chỗ.
Sau đó thi triển hai lần Du Long Cửu Bộ, hắn đã xuất hiện cách đó 50 mét.
Khi hắn nhìn người tấn công mình, vẻ mặt lộ rõ sự bất đắc dĩ.
Chỉ thấy người tập kích mình vẫn là một "chính mình" khác.
Chỉ có điều lần này có hai "chính mình" phát động tấn công, vẫn vẻ mặt lạnh lùng đờ đẫn, và vẫn sát ý phun trào.
"Rốt cuộc là cái quỷ gì thế này!"
Theo trình tự thông thường, không phải vừa mới chém giết kẻ đầu tiên thì xem như qua sao, sao lại xuất hiện hai kẻ?
Lúc hắn còn đang khó chịu thì hai "chính mình" giả mạo kia không nói hai lời, lại vung kiếm chém tới.
Nhìn hai "chính mình" lao tới, Lục Phàm lắc đầu, chỉ có thể vung Phong Lôi kiếm nghênh đón.
Nhưng lúc này hắn cũng lười phí thời gian, trực tiếp bộc phát tám thành chiến lực, nhanh chóng chém giết hai "chính mình" này.
Sau khi chém giết hai "chính mình" này, hắn không giống lúc nãy mà chờ đợi để đi tiếp.
Mà cầm Phong Lôi kiếm nhìn xung quanh, cẩn thận cảm ứng không gian dao động.
Lúc này, chỉ cần một "chính mình" khác xuất hiện, hắn sẽ trực tiếp xông lên chém giết.
Hắn ngược lại muốn xem, vòng khảo hạch thứ nhất này có thể xuất hiện bao nhiêu "chính mình", hắn không tin là không qua được vòng thứ nhất này.
Lúc hắn đang cảnh giác đề phòng, theo dõi "chính mình" giả mạo xuất hiện, thì giọng nói lúc nãy lại vang lên.
[Đinh, vòng khảo hạch thứ nhất thông qua!] Cùng với tiếng nói này vang lên, một cánh cổng truyền tống chậm rãi xuất hiện trước mặt.
Nhìn cánh cổng truyền tống trước mặt, Lục Phàm không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Vốn cho rằng tiếp theo sẽ xuất hiện ba "chính mình" giả mạo, không ngờ lại vượt qua được vòng thứ nhất.
Sau thoáng ngỡ ngàng, Lục Phàm không chút do dự, tay cầm Phong Lôi kiếm bước vào cổng truyền tống trước mặt.
Lúc này, lòng hắn vô cùng bất an và tò mò, không biết vòng khảo hạch thứ hai sẽ là gì?
Chẳng lẽ vòng khảo hạch thứ hai sẽ xuất hiện ba "chính mình" giả mạo sao?
Sau một thoáng mông lung, sức mạnh truyền tống biến mất, tất cả hiện ra trước mắt Lục Phàm.
Chỉ thấy nơi này cũng là một không gian trống trải, có điều khác với nơi vừa rồi.
Trước mặt hắn có một con đường bậc thang đi lên, nhanh chóng nhìn qua, tổng cộng có 99 bậc.
Trên cùng là một bệ đá, trên bệ đá có một cánh cổng truyền tống.
Vòng khảo hạch này, Lục Phàm không cần đoán cũng biết là gì, chắc chắn là muốn mình lên đến đỉnh.
Và cánh cổng truyền tống trên đỉnh kia cũng là lối vào vòng khảo hạch thứ ba.
Tuy vòng khảo hạch này có vẻ đơn giản, nhưng Lục Phàm sẽ không vì thế mà coi thường.
Dù sao đây là vòng khảo hạch thứ hai, khó hơn nhiều so với vòng thứ nhất, cho nên tuyệt đối sẽ không đơn giản.
99 bậc thang trước mặt trông bình thường, không có gì dị thường.
Nhưng kẻ ngốc cũng biết, bước lên thì chắc chắn sẽ có biến cố xảy ra.
Nhưng dù biết vậy cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nghĩ vậy, Lục Phàm hít một hơi thật sâu, đi đến bậc thang thứ nhất.
Ngẩng đầu nhìn 99 bậc thang trước mặt, hắn không chút do dự nhấc chân bước lên bậc thang thứ nhất.
Lúc hai chân hắn đặt trên bậc thang thứ nhất thì một lực lượng kinh khủng bao phủ lên người hắn.
Dù Lục Phàm đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng khi đối mặt với sức mạnh trấn áp đột ngột này thì vẫn có chút không kịp phản ứng.
Nên hắn đã bị lực lượng này đánh bay xuống.
May mà hắn kịp thời ổn định thân hình, nên không bị ngã nhào xuống đất.
Sau khi ổn định, Lục Phàm biết bậc thang thứ nhất này hẳn là áp lực trọng lực.
Có điều áp lực trọng lực này không có tính công kích mãnh liệt, mà chỉ là khảo thí khả năng chịu áp lực của mình.
Nghĩ vậy, hắn hít sâu một hơi, lại bước lên bậc thang thứ nhất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận