Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 676: Có thể dám đánh với ta một trận

Chương 676: Có thể dám đánh với ta một trận Thiên kiêu tàng kiếm tông này đứng vững trên lôi đài, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Lục Phàm đang ngồi tại khu vực chờ dự thi. Sau một khắc, hắn trực tiếp lấy ra một thanh trường kiếm đỏ rực, tay phải nâng lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Lục Phàm.
"Lục Phàm, có thể dám đánh với ta một trận!"
Lời này vừa nói ra, nhất thời một mảnh xôn xao, vô số tu sĩ vây xem đều vô cùng hưng phấn kích động lên. Dù sao vừa rồi mười lăm đại thiên tài Đại Càn cũng không dám khiêu chiến Lục Phàm, khiến bọn họ thất vọng vô cùng. Bởi vì đến bây giờ bọn họ vẫn chưa biết tu vi thật sự của Lục Phàm, cho nên họ ước gì Lục Phàm đấu nhiều trận hơn. Lúc này, thiên tài tàng kiếm tông này chủ động khiêu chiến Lục Phàm, bọn họ sao có thể không hưng phấn kích động cho được.
"Gã này gan cũng đủ lớn, lại dám khiêu chiến thái tử điện hạ."
"Vị này là thiên kiêu tàng kiếm tông, khẳng định là có nắm chắc nhất định, nếu không sao lại khiêu chiến thái tử điện hạ."
Giờ phút này các tu sĩ vây xem đều đang bàn tán. Có người cho rằng thiên tài tàng kiếm tông khiêu chiến Lục Phàm là tự tìm khó chịu, có người lại nghĩ thiên kiêu tàng kiếm tông này chưa chắc đã kém hơn Lục Phàm.
Trong khi tu sĩ phổ thông đang nghị luận ầm ĩ, trên khán đài thành tường, tông chủ Man Thần Tông, Tô Nhật Tinh nhìn tông chủ Tàng Kiếm Tông là Lỗ Chiếu cười nói:
"Tiểu gia hỏa này ngược lại là có chút gan dạ, không biết có thể thắng được vị thái tử Đại Càn này không?"
Đối mặt câu nói của tông chủ Man Thần Tông, tông chủ Tàng Kiếm Tông lắc đầu: "Tiểu tử này sẽ phải chịu thiệt thòi thôi, nội tình thái tử Đại Càn có chút sâu a, ngay cả chúng ta còn nhìn không thấu."
Tông chủ Tàng Kiếm Tông Lỗ Chiếu vừa nói, vừa nhìn về phía Càn Hoàng Lục Chính, nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ là ánh mắt nhìn Lục Chính có chút phức tạp. Lục Chính tự nhiên cũng chú ý đến hai câu nói cùng ánh mắt của hai người bọn họ, nhưng ông cũng không nói gì thêm. Thực lực của Lục Phàm ông biết rõ, đám cái gọi là thiên kiêu này hôm nay chẳng khác gì kiến hôi. Nhưng ông cũng nhận thấy Lục Phàm không muốn bại lộ tu vi thật sự, cho nên đương nhiên sẽ không nói gì thêm.
Ngay lúc mọi người đang nghị luận ầm ĩ, Lục Phàm cũng nhìn về phía thiên kiêu tàng kiếm tông đang dùng kiếm chỉ mình trên lôi đài. Không hề nói lời dư thừa, Lục Phàm trực tiếp đứng dậy thi triển thân pháp võ kỹ đi lên lôi đài. Tuy rằng nhiệm vụ thi đấu của thiên kiêu Đại Càn đã hoàn thành, nhưng vẫn còn một nhiệm vụ khác nữa. Bởi vì cái gọi là "ôm cây chờ thỏ", nhiệm vụ thuận tay này đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Mà thiên kiêu Tàng Kiếm Tông này thấy Lục Phàm lên đài ứng chiến, nhất thời lộ vẻ cười lạnh.
"Ngươi đúng là có chút thực lực, nhưng phải biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tiếp chiêu đi!"
Cùng với tiếng cười lạnh, thiên kiêu tàng kiếm tông trực tiếp thi triển võ kỹ huy động trường kiếm tấn công về phía Lục Phàm. Tuy hắn không biết tu vi thực sự của Lục Phàm, nhưng qua hai trận vừa rồi không khó đoán ra thực lực Lục Phàm khẳng định rất mạnh. Nên lúc này hắn vừa ra tay đã bộc phát toàn bộ tu vi, không hề giấu giếm. Mặc dù trên miệng xem thường Lục Phàm, nhưng trong lòng đương nhiên không hề khinh thị. Dù sao hắn cũng là thiên kiêu của Tàng Kiếm Tông, dù kiêu ngạo, nhưng không hề ngốc nghếch.
Vì vậy một kiếm này hắn bộc phát toàn bộ sức lực, tuyệt đối xem như một kiếm đỉnh phong của hắn. Hắn dám chắc, dù là cường giả Linh Hải cảnh cửu trọng, đối mặt kiếm đỉnh phong này của hắn cũng không dám có chút khinh thường nào.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người cũng đồng loạt nhìn chằm chằm Lục Phàm, muốn xem hắn ứng phó thế nào với kiếm đỉnh phong này.
Dưới sự chú ý của mọi người, Lục Phàm nhướng mày, nhàn nhạt lên tiếng: "Thực lực cỡ này mà cũng cần phô trương, kẻo mất mặt xấu hổ."
Cùng với giọng nói bình thản vang lên, Lục Phàm vẫn như trận đấu thứ hai vừa rồi, trực tiếp đưa hai ngón tay ra nghênh đón.
Trong những tiếng kinh hô liên tiếp, hai ngón tay của Lục Phàm trực tiếp kẹp lấy kiếm đỉnh phong của thiên kiêu tàng kiếm tông kia. Chỉ thấy Lục Phàm khẽ búng tay, thanh trường kiếm đỏ thẫm liền tuột khỏi tay, kéo theo thiên kiêu Tàng Kiếm Tông kia té bay ra ngoài. May là Lục Phàm không ra tay sát thủ, thiên kiêu tàng kiếm tông bị đánh bay ra năm sáu mét mới đứng vững, sắc mặt trắng bệch.
Giờ phút này trên mặt hắn chỗ nào còn sự lãnh ngạo, chỉ còn lại kinh ngạc cùng khó tin. Vừa rồi một kiếm đó hắn đã bộc phát toàn bộ sức lực, đủ để so với một kích đỉnh phong của tu sĩ Linh Hải cảnh cửu trọng. Hắn vốn nghĩ, một kiếm bạo phát toàn lực này của mình thế nào cũng bức lui được Lục Phàm mới phải. Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, Lục Phàm vậy mà lại lần nữa dùng hai ngón tay chặn lại, lại còn đánh lui hắn. Quan trọng hơn là Lục Phàm vẫn không hề để lộ bất kỳ tu vi nào, vẫn là bộ dạng mây trôi nước chảy như thế.
Đối mặt với một màn này, trong lòng hắn sao có thể không khiếp sợ được. Dù sao hắn là tu sĩ Linh Hải cảnh thất trọng, có chiến lực vượt hai cảnh giới nhỏ. Không phải tu sĩ Linh Hải cảnh tam trọng vừa rồi có thể sánh bằng. Nhưng kết quả là hắn và tu sĩ Linh Hải cảnh tam trọng kia kết cục giống hệt nhau, đều bị Lục Phàm dễ dàng đánh bại bằng hai ngón tay.
Trong khi hắn còn đang ngơ ngác như phỗng, Lục Phàm cũng lười phí thời gian, trực tiếp nhìn hơn 200 thiên kiêu ở phía khán đài bên trái, nhàn nhạt lên tiếng:
"Còn ai muốn khiêu chiến nữa không, nếu có thì cùng lên luôn đi, khỏi mất thời gian."
Lời này vừa nói ra, mấy chục vạn người vây xem lại lần nữa xôn xao, tất cả đều dùng ánh mắt chấn động vô cùng nhìn Lục Phàm.
"Wow, bá khí quá, một người đấu hơn 200 thiên tài."
"Chậc chậc, giờ mới biết thái tử điện hạ của chúng ta khí phách như vậy, ha ha ha ha..."
Trên khán đài thành tường, ngoài Thiên Võ cùng Đông Nguyên hai đại hoàng chủ ra thì ba vị hoàng chủ khác, và ngoài tông chủ Hỏa Thần Tông ra thì sáu vị tông chủ thượng tông đều đang nhíu mày. Bọn họ không ngờ một thái tử hoàng triều mà lại dám ngông cuồng, phách lối như vậy. Lại muốn dùng sức một người đơn độc khiêu chiến toàn bộ đệ tử của ba đại hoàng triều và năm đại thượng tông. Đúng là phách lối ngông cuồng hết sức, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của bọn họ, khiến bọn họ có chút bất mãn.
Nhưng bọn họ cũng chỉ bất mãn thôi, đương nhiên sẽ không nói gì vào lúc này. Tuy rằng thực lực mà Lục Phàm thể hiện rất mạnh, nhưng bọn họ cũng không cho rằng đệ tử của các thế lực lại yếu. Lúc này bọn họ ngược lại có chút hối hận. Biết sớm như vậy, nên mang theo những đệ tử hạch tâm Chân Đan cảnh đến mới phải.
Giờ phút này bọn họ phỏng đoán tu vi của Lục Phàm có lẽ là Chân Đan cảnh. Tin tức Lục Phàm có thể đối kháng cường giả Chân Đan cảnh có lẽ là thật. Những thiên kiêu mà bọn họ mang tới quả thật là tinh nhuệ, nhưng tất cả đều có tu vi Linh Hải cảnh. Vì theo họ, một Đại Càn hoàng triều nhỏ nhoi như vậy, có cường giả Linh Hải cảnh đã là không tệ rồi, sao có thể xuất hiện thiên tài siêu việt Chân Đan cảnh được.
Nhưng bây giờ lại ra thế này, khiến họ rất im lặng.
Trên khán đài thành tường, những đại lão này không tiện nói gì, nhưng hơn 200 thiên kiêu phía khán đài bên trái lại náo loạn như ong vỡ tổ.
"Quá phách lối, quá ngông cuồng..."
"Đây là hoàn toàn không coi chúng ta ra gì, lại còn kêu chúng ta cùng lên, thật cho rằng hắn là vô địch thiên hạ hay sao."
Đặc biệt là đám thiên kiêu của sáu đại thượng tông, lúc này càng thêm mặt mày u ám. Lời nói của Lục Phàm đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào một sự sỉ nhục lớn lao, khiến bọn họ phẫn nộ, tức tối. Không một chút do dự, lúc này đã có sáu đệ tử của thượng tông bất ngờ đứng dậy bay về phía lôi đài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận