Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 320: Ngươi rốt cuộc là ai

Chương 320: Ngươi rốt cuộc là ai
Cùng với uy áp kinh khủng của Luyện Thần cảnh nhất trọng phóng lên trời, một tiếng gầm thét cũng theo một bên trong sân truyền đến.
"Muốn chết!"
Trong một tiếng gầm này, một bóng người trực tiếp từ một bên trong sân lao ra.
Chỉ thấy đạo nhân ảnh lao ra này rõ ràng là một lão giả tóc trắng, khắp mặt là vẻ giận dữ dữ tợn, một bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Mà lão giả tóc trắng này không ai khác, chính là Thác Bạt lão tổ Thác Bạt Hồng Thanh.
Khi Thác Bạt Hồng Thanh nổi giận lao ra, liền nhìn thấy Lục Phàm ba người cùng Thác Bạt Đình và Thác Bạt Khải sắc mặt lạnh nhạt.
Ba người Lục Phàm, hắn tự nhiên không biết.
Nhưng gia chủ và trưởng lão của gia tộc, làm sao hắn lại không biết, nên ánh mắt của hắn trực tiếp đổ dồn vào người hai người.
Đối diện với ánh mắt của lão tổ, Thác Bạt Đình và Thác Bạt Khải không khỏi giật mình, vô thức cúi đầu.
Nhìn thấy hai người có bộ dạng này, Thác Bạt Hồng Thanh lập tức hừ lạnh một tiếng nói: "Bọn chúng là ai, sao lại mang bọn chúng đến đây, người vừa công kích trận pháp là ai, mau lăn ra đây."
Thác Bạt Hồng Thanh nhìn không thấu tu vi của Hạ Hầu Đôn và Lục Phàm, tự nhiên cũng không coi hai người ra gì.
Dù sao hắn có tu vi Luyện Thần cảnh, ở trong Thiên Võ hoàng triều xem như một trong những cường giả đứng đầu, tự nhiên có sự ngạo khí của mình.
Người bình thường thật sự không được hắn để vào mắt.
Nhìn Thác Bạt Hồng Thanh lãnh ngạo vô cùng, Lục Phàm nhất thời bật cười: "Thác Bạt lão tổ kiêu ngạo thật lớn."
Thấy Lục Phàm không chút kiêng kỵ hắn, Thác Bạt Hồng Thanh nhíu mày nói: "Ngươi là ai!"
Lục Phàm không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Hạ Hầu Đôn nói: "Nguyên Nhượng, phá trận pháp này."
"Tuân lệnh, chủ công."
Hạ Hầu Đôn gật đầu, sau đó khẽ quát một tiếng, hướng kết giới trận pháp cách không oanh ra một quyền.
Trong nháy mắt.
Linh lực trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh đều tụ lại, trong chớp mắt ngưng tụ thành một nắm đấm linh lực cực lớn.
Thấy cảnh này, sắc mặt Thác Bạt Hồng Thanh lập tức hoàn toàn thay đổi, trong ánh mắt nhìn Hạ Hầu Đôn hiện ra vẻ hoảng sợ và kiêng kỵ khó nói thành lời.
Hắn không thể ngờ rằng tên gia hỏa bị mình xem thường này lại nắm giữ thủ đoạn khủng bố đến thế.
Trong ánh mắt kinh hãi của Thác Bạt Hồng Thanh, nắm đấm linh lực cực lớn kia cứ vậy công kích về phía kết giới trận pháp của hắn.
Ầm ầm...
Cùng với một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, kết giới trận pháp này phát ra những tiếng răng rắc.
Chỉ thấy trên bề mặt kết giới trận pháp xuất hiện những vết nứt chằng chịt, giống như mạng nhện vậy.
Sau một khắc, kết giới trận pháp này liền oanh một tiếng vỡ tan hoàn toàn.
Kết giới trận pháp này là do Thác Bạt Hồng Thanh tự mình bố trí, bên trong ẩn chứa một tia tâm thần lực lượng của hắn.
Cho nên lúc này kết giới trận pháp bị oanh nát, hắn cũng bị thương, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
Không chờ hắn kịp phản ứng, thân hình Hạ Hầu Đôn lóe lên, trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn, chộp vào vai hắn.
Sau một khắc, tu vi của hắn liền bị dễ như trở bàn tay phong ấn.
Cảm nhận được tu vi của mình bị phong ấn, trong mắt Thác Bạt Hồng Thanh nhất thời hiện ra một vẻ sợ hãi khó tả.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai."
Thác Bạt Hồng Thanh kinh hoàng nhìn Hạ Hầu Đôn một cái, sau đó run giọng hỏi Lục Phàm.
Có thể dễ dàng một quyền đánh nát trận pháp do mình bố trí, đồng thời dễ như trở bàn tay phong ấn tu vi của mình, hơn nữa còn không bộc phát tu vi thật sự.
Người có thể làm được điều này tuyệt đối không phải tu sĩ Luyện Thần cảnh, mà chắc chắn là một tồn tại đáng sợ trên Luyện Thần cảnh.
Vì vậy có thể thấy lai lịch thân phận của Lục Phàm chắc chắn không hề đơn giản.
Khi Thác Bạt Hồng Thanh hoảng sợ hỏi xong, Thác Bạt Đình tiến lên mấy bước, bất đắc dĩ nói: "Lão tổ, vị này là thái tử điện hạ của Đại Càn, bây giờ Thác Bạt gia tộc của chúng ta đều đã thần phục điện hạ, chỉ còn lại mỗi mình ngài. Điện hạ đến đây là để cho ngài một cơ hội thần phục."
Khi Thác Bạt Đình nói ra những lời này, ánh mắt Thác Bạt Hồng Thanh lập tức trừng lớn, vẻ mặt hiện lên vẻ không tin như gặp phải quỷ.
"Thái tử Đại Càn, chuyện này... chuyện này sao có thể!"
Đại Càn khi nào thì xuất hiện cường giả trên Luyện Thần cảnh?
Hắn mới bế quan có mấy năm mà thôi, chứ đâu phải bế quan mấy trăm năm.
Đại Càn xuất hiện cường giả khủng bố như thế chắc chắn sẽ làm kinh động tứ phương, sao lại không có chút tin tức nào.
Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin của lão tổ, Thác Bạt Đình cũng không tiếp tục lên tiếng, mà là kiên nhẫn chờ lão tổ tiêu hóa tin tức này.
Dù sao trước đó biểu hiện của bọn họ cũng giống y như biểu hiện của lão tổ bây giờ.
Một hồi lâu sau, Thác Bạt Hồng Thanh mới hoàn hồn, run giọng hỏi Thác Bạt Đình: "Các ngươi... tất cả đều thần phục rồi sao?"
"Đúng vậy lão tổ, chúng ta tất cả đều đã thần phục." Thác Bạt Đình khẳng định gật đầu, sau đó an ủi: "Lão tổ, thực lực của điện hạ không hề tầm thường, sớm muộn gì cũng thống nhất tất cả hoàng triều, chúng ta thần phục điện hạ cũng không mất mặt."
Trong lúc Thác Bạt Đình an ủi, Thác Bạt Khải cũng đến an ủi, hai người luân phiên nhau, không ngừng phá tan phòng tuyến tâm lý của Thác Bạt Hồng Thanh.
Vốn dĩ Thác Bạt Hồng Thanh vừa sợ hãi vừa nghi ngờ, dưới sự an ủi thay nhau của Thác Bạt Đình và Thác Bạt Khải, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chọn thần phục.
Thác Bạt Hồng Thanh là cường giả Luyện Thần cảnh, thực lực Lục Phàm quá yếu, không cách nào thu phục hắn.
Vì vậy, Lục Phàm trực tiếp để Hạ Hầu Đôn ra tay thi triển Khống Hồn thuật, thu phục hắn triệt để.
Sau khi làm xong mọi thứ, Hạ Hầu Đôn giải trừ phong ấn của Thác Bạt Hồng Thanh, người này liền cung kính hướng Lục Phàm hành lễ.
"Bái kiến điện hạ."
"Ừm!" Lục Phàm gật đầu cười, sau đó nhìn Thác Bạt Đình.
"Tàng bảo khố của Thác Bạt gia tộc các ngươi ở đâu, dẫn bản vương đi xem chút."
Hắn không thể quên mục đích mình đến Thiên Võ hoàng triều.
Ngoài việc thu phục khống chế các thế lực, điều quan trọng nhất là vét sạch các tàng bảo khố của các thế lực để đổi lấy tích phân.
Dù sao dùng Khống Hồn thuật cấp thấp khống chế cường giả chung quy là không bằng những nhân vật tử trung mà mình triệu hoán ra.
Bất kể là độ trung thành hay là thiên phú và tiềm lực tu luyện, đều không có bất kỳ khả năng so sánh.
Nghe Lục Phàm muốn đến tàng bảo khố, vẻ mặt Thác Bạt Đình nhất thời lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hắn biết tài nguyên tích lũy trong tàng bảo khố của gia tộc mình đều không giữ được.
Nhưng dù biết vậy, hắn cũng không dám vi phạm.
Dù sao, sinh tử của bọn họ và tương lai của Thác Bạt gia tộc đều do Lục Phàm nắm giữ.
So với tài nguyên trong tàng bảo khố, rõ ràng là tính mạng của họ và tương lai của gia tộc quan trọng hơn.
Nghĩ vậy, Thác Bạt Đình lập tức cung kính mở miệng: "Điện hạ mời đi theo ta."
Nói rồi hắn đi dẫn đường phía trước, Lục Phàm và đoàn người đi theo sát phía sau, cứ vậy đi đến trước một tòa đại điện rộng rãi.
Tòa đại điện rộng rãi này chính là từ đường của Thác Bạt gia tộc, bên trong thờ cúng tổ tiên Thác Bạt gia tộc và những tộc nhân quan trọng, hoặc những tộc nhân có đóng góp cho gia tộc.
Đi vào bên trong, đi thẳng tới phía sau ngọc đài cung phụng bài vị.
Chỉ thấy Thác Bạt Đình liên tiếp ấn vào một vài vị trí khác nhau trong hình vẽ phía sau ngọc đài.
Tiếp đó, răng rắc một tiếng, mặt sau ngọc đài liền xuất hiện một cánh cửa ngầm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận