Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 690: Các ngươi có thể đi

Chương 690: Các ngươi có thể đi
Sưu... Nương theo tiếng xé gió vang lên, mấy đạo linh quang trực tiếp nhằm vào linh khí bàn tay và năm sáu đạo kiếm quang đang công kích mà đến.
Oanh... Nương theo âm thanh trầm đục, linh khí bàn tay và năm sáu đạo kiếm khí đều bị mấy đạo linh quang này đánh tan.
Mấy đạo linh quang sau khi đánh nát những đòn công kích kia liền đổi hướng, nhắm vào Lục Phàm là thiên kiêu Chân Đan cảnh nhị trọng của Lục gia mà lao tới.
Phốc phốc!
Thiên kiêu Chân Đan cảnh nhị trọng vừa mới vọt lên lôi đài còn chưa kịp phản ứng.
Liền trực tiếp bị mấy đạo linh quang xuyên thủng cơ thể, máu tươi bắn mạnh ra ngoài.
May là Lục Phàm không có hạ sát thủ, không gây tổn thương đến những vị trí trọng yếu, nếu không kẻ này đã sớm vong mạng.
Nhưng dù vậy, gã cũng trực tiếp ngã xuống lôi đài, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Trận chiến này từ đầu đến giờ chỉ diễn ra trong vài nhịp thở.
Lục Phàm từ đầu đến cuối chỉ bấm tay bắn ra mấy đạo linh quang, thân hình đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Những người quan chiến thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Khi bọn họ kịp phản ứng thì trận đấu đã kết thúc, họ tận mắt chứng kiến thiên kiêu Chân Đan cảnh nhị trọng của Lục gia ngã xuống đất.
Lục Chính và Lục Thiếu Khanh không hề kinh ngạc, dù sao họ biết Lục Phàm là tu sĩ Ngưng Hồn cảnh.
Chín cường giả chủ mạch Lục gia và mười hai thiên kiêu thì kinh hãi đến trợn mắt há mồm.
Họ biết thực lực Lục Phàm không yếu, nhưng tối đa cũng chỉ là tu vi Chân Đan cảnh.
Họ cũng là Chân Đan cảnh, tự nhiên sẽ không để Lục Phàm vào mắt.
Thế nhưng bọn họ không ngờ, đồng bạn tu vi Chân Đan cảnh nhị trọng lại bị Lục Phàm bấm tay bắn ra mấy đạo linh quang đánh bại.
Lục Phàm từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, động tác duy nhất là bấm tay bắn ra mấy đạo linh quang kia.
Bấm tay bắn ra vài đạo linh quang đã có thể đánh bại tu sĩ Chân Đan cảnh nhị trọng.
Cho dù tận mắt nhìn thấy, họ vẫn cảm thấy khó tin.
Đúng lúc những kẻ này chấn động vô cùng thì Lục Phàm nhìn về phía họ, giọng nói bình thản vang lên lần nữa.
"Cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, cùng lên đi, miễn cho lãng phí thời gian của bản vương."
Lúc Lục Phàm vừa nói ra câu này, bọn họ vô cùng phẫn nộ, cảm thấy Lục Phàm quá ngạo mạn, không hề coi bọn họ ra gì.
Nhưng giờ phút này nghe Lục Phàm nói vậy, thần sắc bọn họ lại vô cùng ngưng trọng, không còn chút khinh thường nào nữa.
Dù sao Lục Phàm một chiêu đã đánh bại đồng bọn, bọn họ còn dám khinh thường Lục Phàm sao?
Sau một khắc.
Ba thanh niên Chân Đan cảnh còn lại và hai nữ tử Chân Đan cảnh đồng thời bộc phát tu vi, đạp không lao lên.
Sau đó tế pháp bảo, liên thủ tấn công Lục Phàm.
Giờ phút này họ đều bộc phát toàn lực, không hề lưu thủ chút nào.
Đối mặt với năm thiên kiêu Chân Đan cảnh đang liên thủ tấn công, thân hình Lục Phàm lóe lên biến mất tại chỗ.
Phanh... Chỉ nghe những tiếng trầm đục vang lên, năm thiên kiêu Chân Đan cảnh liên tiếp bị đánh ngã xuống lôi đài, mất đi sức chiến đấu.
Trước sau cũng chỉ trong vài nhịp thở mà thôi.
Dễ như trở bàn tay giải quyết mấy người này xong, Lục Phàm mới đáp xuống lôi đài, ánh mắt bình thản nhìn chín cường giả chủ mạch Lục gia đang có sắc mặt vô cùng âm trầm.
Giờ phút này, sắc mặt chín người như hàn băng vạn năm, vô cùng lạnh lẽo khó coi.
Hôm qua, mục đích họ đưa thiên kiêu đến giao đấu với Lục Phàm là để trấn áp Lục Phàm, thậm chí phế bỏ tu vi của hắn.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng kế hoạch này lại là "gậy ông đập lưng ông".
Thiên kiêu họ đưa tới không những không trấn áp được Lục Phàm mà ngược lại còn bị Lục Phàm trấn áp.
Sáu thiên kiêu Chân Đan cảnh, trước sau cộng lại chưa đầy một phút đã bị đánh bại.
Nếu không tận mắt chứng kiến, đánh chết bọn họ cũng không tin.
Đây thật sự là điều một tu sĩ Chân Đan cảnh có thể làm được sao? Chẳng lẽ Lục Phàm là thiên tài Ngưng Hồn cảnh?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu liền bị họ gạt bỏ.
Dù sao Lục Phàm còn quá trẻ, có tu vi Chân Đan cảnh đã là thiên tài hàng đầu, làm sao có thể là tu sĩ Ngưng Hồn cảnh được?
Cần biết ở đệ nhất Thần Châu, thiên tài Ngưng Hồn cảnh trẻ tuổi nhất cũng đã ngoài 32 tuổi.
Mà Lục Phàm tính ra cũng chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, sao có thể lợi hại hơn những siêu cấp thiên tài của đệ nhất Thần Châu?
Trong sự dò xét và sắc mặt khó coi vô cùng của chín người, Lục Phàm đạp không hạ xuống trước mặt họ, nhàn nhạt nói:
"Các ngươi có thể đi!"
Nếu không phải nể mặt phụ hoàng và ngũ thúc, hắn đã bảo họ xéo đi rồi.
Nghe Lục Phàm nói vậy, sắc mặt vốn đã khó coi của chín người càng thêm phẫn nộ.
Chỉ có điều trận ước chiến này do họ nói ra hôm qua, giờ những thiên tài họ mang đến đều thua, nên họ cũng không thể nói gì thêm.
Nghĩ đến đây, lão giả có tu vi cao nhất Luyện Thần cảnh thất trọng trầm giọng nói: "Tốt lắm!"
Nhìn Lục Phàm và nói ra hai chữ này, lão ta quay sang nhìn Lục Chính và Lục Thiếu Khanh, ngữ khí lạnh lẽo: "Nếu các ngươi đã quyết tâm giao hoàng vị cho người ngoài thì tự giải quyết cho tốt đi. Từ nay về sau, việc sống chết của mạch các ngươi không còn liên quan gì đến chủ mạch chúng ta."
Nói xong, lão ta giơ tay tế ra một chiếc vân thuyền, vân thuyền đón gió phồng lên.
Sau đó, chín người mang theo các thiên kiêu bị Lục Phàm trọng thương bước lên vân thuyền, rồi bay lên không trung nhanh chóng rời đi.
Nhìn vân thuyền dần khuất, Lục Phàm khẽ lộ vẻ khinh thường.
Lão già này thật thích ra vẻ, Lục gia chủ mạch thì sao, sớm muộn gì cũng sẽ thần phục dưới chân mình.
Lục Chính trên mặt cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, vỗ vai Lục Phàm cười nói: "Từ nay về sau, Đại Càn phải dựa vào con rồi!"
Kỳ thật, người phản đối Lục Phàm kế thừa hoàng vị không chỉ có chủ mạch mà cả những lão già bên mạch này cũng ra sức phản đối.
Chỉ là đám lão già mạch này đều đã bị ông thuyết phục, thậm chí ông còn không tiếc bộc lộ một phần tu vi của mình.
Chính vì thái độ cường thế của ông, những lão già mạch này mới không dám đứng ra ngăn cản.
Nếu không thì, đám lão già của mạch này còn bá đạo và kiên quyết hơn cả đám người của chủ mạch.
Nghe Lục Chính vừa dứt lời, Lục Thiếu Khanh cũng vỗ vai Lục Phàm cười nói: "Thằng nhóc, con đã biết thân thế của mình, bọn ta cũng yên lòng. Chờ đại điển kế vị xong, bọn ta cũng muốn rời khỏi đây để tìm tung tích sư phụ, mọi chuyện đều phải dựa vào con cả."
Nhìn hai người cha con bỗng trở nên quá mức tốt đẹp, Lục Phàm gật đầu cười.
"Mọi người cứ yên tâm đi, Đại Càn giao cho con, không lâu nữa, toàn bộ Đông Thắng Thần Châu đều sẽ trở thành lãnh thổ của Đại Càn."
Nghe Lục Phàm tự tin nói vậy, Lục Chính và Lục Thiếu Khanh liếc nhau, cùng lắc đầu bật cười.
Ba người cha con chú cháu cứ đứng đó trò chuyện một hồi lâu, Lục Phàm mới mang theo Thạch Cơ và Tào Chính Thuần trở về đông cung.
Vừa về đến tiền sảnh đông cung, Đồng Thiên đã vội vàng chạy đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận