Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 650: Một đám ô hợp mà thôi

Chương 650: Một đám ô hợp mà thôi
Bước đến trước bàn của đám Lục Phàm, bốn thanh niên ăn mặc lộng lẫy này chẳng thèm nhìn Lục Phàm.
Ánh mắt bọn chúng nóng rực, đầy vẻ tham lam nhìn Thạch Cơ và An Lan cùng ba cô gái, cười nói: "Không ngờ ở hoàng đô lại có bốn vị tiên tử xinh đẹp đến nhường này, thật là vinh hạnh quá mức!"
"Bốn vị tiên tử, tại hạ là Phùng Dày Đặc, (Phiền Tướng Siêu, Du Hạo Văn, Bôi Nghĩa Quang)."
Lúc này Phùng Dày Đặc và ba người kia đều cảm thấy vô cùng nóng ran trong lòng.
Bình thường bọn chúng đã gặp qua rất nhiều nữ nhân, cũng đã đùa bỡn vô số người.
Nhưng trước nay chưa từng thấy những tiên tử tuyệt sắc như thế này, ngay lập tức đã chinh phục trái tim của chúng.
Những người con gái mà chúng có được trước đây cộng lại cũng không sánh bằng một đầu ngón tay của bốn vị tiên tử này.
Vì vậy chúng không chút do dự tiến lên bắt chuyện.
Vừa khéo có bốn tiên tử tuyệt sắc, bọn chúng lại có bốn người, căn bản không lo không đủ.
Bọn chúng đều là người 'ngưu tầm ngưu, mã tầm mã', quá quen thuộc nhau, chỉ cần nhìn một cái đã hiểu ý đối phương.
Bốn người cố nén sự tham lam đang hừng hực trong lòng, tự giới thiệu một hồi rồi tiếp tục nói: "Bốn vị tiên tử, chúng ta đều là tu sĩ bản địa ở hoàng đô, chi bằng để chúng ta dẫn đường, đưa các nàng đi du ngoạn một phen, ý các nàng thế nào?"
Hoàng đô đối với chúng giống như đại bản doanh, ở đây chúng hầu như không sợ ai dám động vào.
Dù sao thân phận của bọn chúng không tầm thường, nếu không đã không đến nỗi tùy tiện ăn một bữa cơm cũng tốn đến mấy vạn hạ phẩm linh thạch.
Tuy chúng nhìn ra bốn vị tiên tử này lai lịch có lẽ không nhỏ, nhưng cũng không hề lo lắng.
Dù sao chúng tự nhận bản thân không hề kém cạnh, gia thế cũng đủ mạnh.
Nếu có thể cưới được tiên tử tuyệt sắc thế này thì quả thực 'lời to', nói không chừng còn mang lại những lợi ích không tưởng tượng được cho gia tộc.
Đúng lúc chúng đang vô cùng chờ mong Thạch Cơ cùng An Lan và ba người kia trả lời, một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai bọn chúng.
"Lập tức cút đi!"
Người bảo bốn tên kia cút xéo chính là Lục Phàm.
Nếu là những tu sĩ khác chỉ nhìn qua thì thôi.
Dù sao 'mến cái đẹp ai chẳng có', hắn không thể móc mắt của tất cả mọi người ra được, lại càng không thể giam Thạch Cơ, An Lan và ba cô trong cung điện mà không cho ra ngoài.
Mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng chuyện đó cũng không tránh khỏi, nam nhân thiên hạ đều giống nhau, đều thích ngắm mỹ nữ.
Thế nhưng bốn kẻ này vậy mà không biết điều đến bắt chuyện, đây đã chạm vào giới hạn của hắn.
Dám tán tỉnh nữ nhân của mình, thật sự là không biết sống chết.
Phùng Dày Đặc cùng ba người vốn xem thường Lục Phàm, giờ nghe hắn vậy mà dám bảo bọn chúng cút đi, sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Cả bốn đều lộ vẻ mặt u ám nhìn Lục Phàm, trong mắt lóe lên sát ý.
"Nhóc con, gan của ngươi không nhỏ đấy, ở hoàng đô này chưa từng có ai dám nói chuyện kiểu này với ta đâu."
"Hừ, đồ không biết sống chết, cút nhanh lên, loại tiên tử tuyệt sắc như thế cũng không phải thứ mà ngươi có thể tơ tưởng đến."
Phùng Dày Đặc cùng ba người mặt mày đầy khinh thường cười lạnh, hoàn toàn không xem Lục Phàm ra gì.
Bọn chúng có thể đã gặp Lục Phàm nhiều năm trước, nhưng đã sớm quên khuấy đi rồi.
Dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ 'phế vật', có đáng gì để chúng phải nhớ.
Vì vậy chúng hoàn toàn không để ý đến sắc mặt lạnh băng của Lục Phàm, trực tiếp mở miệng bảo hắn cút đi.
Còn Lục Phàm nhìn bốn người bảo mình cút kia, nhất thời tức giận đến bật cười.
"Tốt lắm, ngươi là kẻ đầu tiên dám nói chuyện với bản vương như vậy đấy."
Giọng nói mang theo sát ý vừa dứt, Lục Phàm liền búng tay, bốn đạo linh quang bắn ra.
Vút...
Cùng với bốn tiếng xé gió, bốn đạo linh quang đó đã xuyên thủng mi tâm của bốn kẻ kia.
Phụt, phụt...
Máu tươi từ mi tâm của bốn kẻ kia bắn ra.
Chỉ là máu tươi bắn ra đều bị Lục Phàm dùng linh lực hoàn toàn ngăn cách, không hề vương vãi lên bàn và thức ăn.
[Đinh, gϊết Ngưng Nguyên cảnh nhất trọng tu sĩ, thu được 100 tích phân.]...
Không để ý đến bốn tiếng nhắc nhở trong đầu, Lục Phàm trực tiếp thu xác bốn người vào, chỉ để lại mấy cái trữ vật giới.
[Đinh, thu xác hoàn tất, thu được 400 tích phân.]
Tình cảnh này diễn ra rất nhanh, tu sĩ trong đại sảnh căn bản không kịp phản ứng.
Khi bọn họ kịp hoàn hồn lại, Lục Phàm đã gϊết chết bốn người kia, đồng thời thu hết cả xác.
Sau khi hoàn hồn, đám tu sĩ trong đại sảnh liền xôn xao một mảnh.
Ào ào ào...
Đám tu sĩ đều bị hù sợ, chạy toán loạn ra bên ngoài, căn bản không dám ở lại đây.
Chỉ có một vài người tự nhận tu vi cao cường, hoặc là có thân phận bối cảnh đặc biệt mới gắng gượng chống cự không chạy trốn.
Lão giả tóc trắng đứng gần Lục Phàm nhất, nói với hắn: "Tiểu tử, ngươi từ nơi khác tới đúng không?"
"Mau trốn đi, bốn người ngươi vừa gϊết đều là Tiểu Bá Vương ở hoàng đô, trong nhà đều là những nhân vật có tiếng tăm trên triều đình, gia tộc cũng cực kỳ mạnh mẽ. Nếu tin này mà đến tai gia tộc của chúng, ngươi muốn chạy cũng không có cơ hội đâu."
Bốn người Phùng Dày Đặc là Tiểu Bá Vương có tiếng ở hoàng đô, cậy mạnh ức yếu, khi nam phách nữ, khiến vô số người nghiến răng nghiến lợi hận không thể gϊết chết chúng.
Nhưng gia tộc sau lưng chúng rất mạnh, là bá chủ trong hoàng đô, mà lại có rất nhiều người nhà ở triều đình.
Vậy nên những người bị ức hiếp kia chỉ có thể tức giận mà không dám hé răng, đè nén hết sát ý cùng lửa giận trong lòng.
Giờ Lục Phàm gϊết bốn kẻ đó, khiến bọn họ vừa sợ vừa mừng.
Lão giả tóc trắng này cũng vì vậy mà mới lên tiếng an ủi Lục Phàm, bảo năm người bọn họ mau mau bỏ chạy.
Đối mặt với lời khuyên của lão giả tóc trắng, Lục Phàm khẽ cười một tiếng nói: "Yên tâm đi, một đám ô hợp mà thôi, không cần phải lo lắng gì cả."
Bốn kẻ này dám ở đây ngông cuồng như thế, thân phận bối cảnh của chúng ở hoàng đô chắc chắn không đơn giản.
Nhưng mà so về thân phận ở Đại Càn, ai có thể hơn được hắn đây.
Dù cho không có thân phận Thái Tử Đại Càn, mấy cái gia tộc đứng sau đám kia cũng không làm gì được hắn.
Nếu bọn chúng không đến tìm thì thôi, nếu dám tìm đến hắn, hắn không ngại diệt sạch tất cả.
Nếu là người khác kế vị, ắt hẳn sẽ đặc biệt cẩn trọng, không dám đắc tội các đại gia tộc này cùng văn võ bá quan trong triều đình.
Bởi vì chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ gây ra triều đình rung chuyển, thiên hạ bất an.
Nhưng đối với hắn thì chuyện này căn bản không thành vấn đề.
Kẻ nào không nghe lời thì gϊết, đổi người là xong. Nuôi dưỡng lại một đám người khác là được.
Hơn nữa, sơ cấp Khống Hồn Thuật càng có thể khống chế triệt để bất kỳ ai, vậy nên hắn chẳng có gì phải lo lắng cả.
Khương Thượng, Lý Tư cùng Phí Y, Vương Hồn đều có đủ năng lực cai quản cả một triều đại.
Võ tướng lại càng không cần bàn, Tần Quỳnh, La Thành đều bị giam mình trong cái Hán Dương thành nhỏ bé, quả thật là 'đại tài tiểu dụng'.
Vì vậy văn võ bá quan trong triều đình Đại Càn hiện tại với hắn mà nói hoàn toàn là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Coi như hủy diệt tất cả cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhiều nhất chỉ có một chút hỗn loạn trong thời gian ngắn ngủi, dễ như trở bàn tay là có thể kiểm soát lại cục diện.
Thấy Lục Phàm không hề để tâm chút nào, lão giả tóc trắng thở dài rồi quay người rời khỏi Thiên Hương Lâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận