Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 451: Biệt khuất bất đắc dĩ Lục Phàm

Chương 451: Nỗi ấm ức bất đắc dĩ của Lục Phàm
Vốn đang vội vàng lo lắng, Địch Thanh cùng Hạ Hầu Đôn, Hà Tình, An Lan, Thạch Lăng nhìn thấy Lục Phàm lại xuất hiện. Nhìn kỹ trận pháp kết giới bao phủ Lục Phàm, bọn họ lúc này mới yên tâm. Thấy tận mắt đạo kiếp lôi thứ tư cũng không gây tổn hại gì đến trận pháp bảo vệ Lục Phàm, bọn họ mới ngồi xếp bằng, bắt đầu khôi phục vết thương của mình. Vừa rồi, luồng sức mạnh vô hình kinh khủng kia cũng khiến họ bị thương không nhẹ. May mắn luồng sức mạnh vô hình đáng sợ đó không nhắm vào bọn họ, nếu không chắc chắn họ đã mất nửa cái mạng.
Giờ phút này, toàn bộ Thiên Võ hoàng đô cùng vô số tu sĩ xung quanh Thiên Võ hoàng đô lại lần nữa kinh động. Nhất là sau khi tin tức 7 vạn tu sĩ may mắn trốn thoát truyền ra rằng Lục Phàm đã chém g·iết 7 vạn tu sĩ, lại càng làm vô số tu sĩ chấn kinh. Dù sao một lần g·iết h·ạ·i 7 vạn tu sĩ là chuyện chưa từng nghe, chưa từng thấy. Chuyện như vậy chỉ xảy ra trong c·hiến t·ranh giữa các hoàng triều. Nhưng chiến tranh giữa các hoàng triều cơ bản dựa vào lính thường, chứ không phải người tu luyện. Còn lần này đồ s·á·t 7 vạn người đều là tu luyện giả, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Thêm vào đó, lôi kiếp liên tiếp giáng xuống lúc này càng thu hút một lượng lớn tu sĩ.
Khi vô số tu sĩ đứng từ xa nhìn thấy thung lũng nhuốm đỏ m·á·u tươi cùng với vô số tay chân đ·ứt gãy trong thung lũng, họ đều không khỏi tái mặt, toàn thân r·u·n r·ẩ·y. Đồng thời, họ cũng kinh ngạc trước những đợt lôi kiếp không ngừng giáng xuống. Tuy không biết vì sao lôi kiếp lại bạo p·h·át đột ngột như vậy, nhưng họ cũng đoán rằng những lôi kiếp này có liên quan đến việc chém g·iết 7 vạn tu sĩ vừa rồi.
Trong ánh mắt soi mói của vô số tu sĩ, mây xanh phía tr·ê·n đã giáng xuống mười tám đạo lôi kiếp k·h·ủ·n·g· b·ố, và càng về sau thì càng mạnh hơn. Dù cách nhau mấy ngàn mét, vô số tu sĩ vẫn có thể cảm nh·ậ·n được hơi thở h·ủy t·h·i·ê·n diệt địa k·h·ủ·n·g· b·ố. May mắn những lôi kiếp này đều bị hệ th·ố·n·g kết giới ngăn cản. Ngoại trừ việc ban đầu bị uy áp k·h·ủ·n·g· b·ố đột ngột gây trọng thương, những lôi kiếp này không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Lục Phàm.
Khi lôi kiếp dừng lại và biến m·ấ·t, hệ th·ố·n·g kết giới bao phủ đỉnh đồi nhỏ lúc này mới biến m·ấ·t. Còn Lục Phàm cũng đã hồi phục hoàn toàn. Chỉ có điều lúc này sắc mặt Lục Phàm vẫn khó coi vô cùng, trong lòng lại có một nỗi ấm ức tức giận khó tả. Bởi vì hắn không thể ngờ được rằng lại có t·h·i·ê·n kiếp k·h·ủ·n·g· b·ố như vậy giáng xuống. Nếu không phải có Thất Tinh Tuyệt s·á·t Trận, hai đạo lôi kiếp đầu tiên kinh khủng kia đã rơi xuống người hắn. Mặc dù hai đạo kiếp lôi đầu tiên uy lực yếu nhất, nhưng rơi xuống người hắn cũng đủ để hắn mất nửa cái mạng.
Bây giờ thì hay rồi, không chỉ Thất Tinh Tuyệt s·á·t Trận – con bài chủ lực của hắn - đã không còn mà còn mất trắng 300 triệu điểm tích lũy mà hắn vất vả mới kiếm được. Tổn thất quá lớn này khiến lòng hắn đau như cắt. Dù sao đó là 300 triệu điểm tích lũy, nếu dùng để tăng tu vi, đủ để tu vi của hắn tăng lên tới Ngưng Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong, thậm chí hơn nữa cũng không biết chừng. Nhưng bây giờ 300 triệu điểm tích lũy này cứ thế đổ xuống sông xuống biển. Tuy rằng 300 triệu điểm tích lũy đã mở ra hệ th·ố·n·g kết giới, chặn được 16 đạo lôi kiếp kinh khủng, cứu hắn một mạng, nhưng hắn vẫn không khỏi ấm ức, ph·ẫ·n n·ộ. Đây là 300 triệu điểm tích lũy, không phải 30 vạn hay 3 triệu điểm tích lũy, sao hắn không đau lòng được.
Lúc này, Địch Thanh, Hạ Hầu Đôn cùng Hà Tình, mấy người sau khi khôi phục hoàn toàn vết thương cũng bay tới đỉnh đồi nhỏ.
“Phu quân (chủ c·ô·ng), ngươi không sao chứ?”
Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của mọi người, Lục Phàm hít sâu một hơi, lắc đầu: "Yên tâm đi, ta không sao."
Nói xong, hắn cố kìm nén những ấm ức p·h·ẫ·n n·ộ và những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, nói với mọi người: "Đi thôi, rời khỏi đây rồi nói."
Vừa rồi, vì có lôi kiếp không ngừng giáng xuống nên những tu sĩ kia chỉ dám đứng từ xa quan s·á·t. Nhưng giờ lôi kiếp đã biến m·ấ·t, những kẻ đó chắc chắn sẽ lại đến đây. Tuy rằng vết thương của mọi người đã hồi phục, đủ sức đối phó với tất cả, nhưng lúc này lòng hắn đầy nghi hoặc, nào có tâm trí ở lại đây. Thấy Lục Phàm nói vậy, mọi người đều gật đầu, trong lòng họ cũng đầy những nghi hoặc.
Cứ như vậy, cả nhóm Lục Phàm nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Không mất bao lâu, cả nhóm Lục Phàm đã trở lại hoàng đô, đến tầng 11 của Thiên Hương Lâu. Sau khi ngồi xuống ở tầng 11 của Thiên Hương Lâu, An Lan mới không nhịn được lên tiếng hỏi: "Phu quân, vừa rồi lôi kiếp đó là chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại bạo p·h·át lôi kiếp?"
Đối với người tu luyện mà nói, lôi kiếp không phải là quá xa lạ. Tuy rằng phần lớn tu sĩ đều chưa từng thấy, cũng chưa từng t·r·ải qua lôi kiếp, nhưng ai nấy đều biết rõ sự tồn tại của đạo kiếp lôi. Bởi vì tu sĩ khi đến một cảnh giới nhất định, muốn đột p·h·á thì nhất định phải t·r·ải qua sự tôi luyện của t·h·i·ê·n kiếp. Cho nên, bất kể tu vi mạnh hay yếu, mọi tu sĩ đều biết sự tồn tại của t·h·i·ê·n kiếp. Chỉ là vừa rồi Lục Phàm không có đột p·h·á mà vẫn có t·h·i·ê·n kiếp giáng xuống thì thực sự là chuyện khó hiểu. Dù sao chẳng ai từng nghe nói tự dưng lại có lôi kiếp giáng xuống cả.
Nghe An Lan hỏi vậy, mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía Lục Phàm, muốn biết đáp án từ miệng hắn. Nhưng Lục Phàm cũng không biết vì sao lại có lôi kiếp. Chỉ là vừa rồi hắn nói đó là nhân quả t·h·i·ê·n kiếp, đoán chừng là do hắn c·h·é·m g·iết 7 vạn tu sĩ kia mà ra. Nghĩ tới đây, Lục Phàm không trả lời ngay, mà hỏi trong lòng: "Hệ th·ố·n·g, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với nhân quả t·h·i·ê·n kiếp vừa rồi?"
【 Đinh, kí chủ chém g·iết quá nhiều tu sĩ, gánh chịu nhân quả khiến Thiên Đạo giáng nhân quả t·h·i·ê·n kiếp...】
Sau khi hệ th·ố·n·g giải t·h·í·ch cặn kẽ một hồi, Lục Phàm lúc này mới hiểu ra. Mỗi người trên thân đều có nhân quả, giống như khí vận vậy, không nhìn thấy sờ không tới, nhưng lại thực sự tồn tại. Sau khi chém g·iết một người, nhân quả của người đó sẽ chuyển sang người mình. Trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu đồ s·á·t quá nhiều người, nhân quả tích tụ trên người sẽ ngày càng nhiều. Khi nhân quả tích lũy đến một mức nhất định, Thiên Đạo sẽ giáng nhân quả t·h·i·ê·n kiếp. Nhân quả t·h·i·ê·n kiếp cũng giống như tu sĩ đột p·h·á t·h·i·ê·n kiếp, vừa là nguy cơ vừa là cơ duyên. Chỉ là nhân quả t·h·i·ê·n kiếp còn đáng sợ hơn đột p·h·á t·h·i·ê·n kiếp gấp nhiều lần.
Nếu có thể vượt qua nhân quả t·h·i·ê·n kiếp thành c·ô·ng, nhân quả trên người sẽ được tiêu trừ hoàn toàn. Nếu không vượt qua được, kết quả thì khỏi phải nói. Sở dĩ nói nhân quả t·h·i·ê·n kiếp là cơ duyên, là bởi nhân quả không ngừng thôn phệ khí vận của tu sĩ. Nếu khí vận bị nhân quả thôn phệ hoàn toàn, người này cũng chỉ có một con đường c·hết. Bởi vì khí vận cũng là vận may, nếu không có vận may thì uống miếng nước thôi cũng có thể bị nghẹn c·hết. Nghe có vẻ rất huyền diệu, nhưng đó là sự thật. Chỉ là nhân quả trên thân tu sĩ căn bản không có cách nào tự mình tiêu trừ, hay nói cách khác tu sĩ bình thường không có cách nào tiêu trừ. Cho dù một số cường giả dùng các t·h·ủ ·đ·o·ạ·n nghịch t·h·i·ê·n để tiêu trừ nhân quả, cũng không thể tiêu trừ hết hoàn toàn. Nhưng nhân quả t·h·i·ê·n kiếp có thể tiêu trừ hết toàn bộ nhân quả mà tu sĩ đang gánh chịu, đó chính là cái gọi là cơ duyên. Chỉ là phần cơ duyên này vượt quá 99% tu sĩ không có phúc hưởng. Chỉ có những thiên tài có khí vận nghịch t·h·i·ê·n mới may mắn có thể vượt qua nhân quả t·h·i·ê·n kiếp.
Sau khi hiểu rõ ý nghĩa của nhân quả t·h·i·ê·n kiếp, Lục Phàm nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ khó tả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận