Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 299: Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết

Sau khi An Lan nói hết những điều này, Lục Phàm cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Chẳng trách đại tiểu thư của Thiên Hương hội lại rơi vào tình cảnh này. Ban đầu, hắn còn tưởng rằng An Lan đến Đại Càn là để rèn luyện, hóa ra không phải vậy. Mà là cũng giống như mình bị lưu đày đến đây, hai người coi như là đồng bệnh tương liên.
Ngay khi Lục Phàm đang nghĩ vậy, An Lan ánh mắt phức tạp nhìn Lục Phàm nói: "Chuyện cần nói ta đã nói hết, ngươi có thể giúp ta không? Ngươi có thể đưa ra điều kiện, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều đáp ứng ngươi." Lúc này, nàng không còn lực lượng nào khác để dựa vào, cũng không tìm được bất kỳ đồng minh thích hợp nào. Lục Phàm là hy vọng duy nhất của nàng trước mắt, cũng là người nàng có thể thấy hy vọng lớn nhất. Nếu Lục Phàm bằng lòng giúp đỡ, nàng chắc chắn có cơ hội nắm giữ toàn bộ Thiên Hương. Quan trọng hơn là có thể bảo toàn tính mạng. Mặc dù sau khi nàng đến Đại Càn, hai vị phó hội trưởng kia không tiếp tục ra tay với nàng, nhưng không ai dám đảm bảo bọn chúng sẽ không có hành động khác. Do đó, dù là vì bảo toàn tính mạng, hay là vì tương lai giành lấy vị trí hội trưởng, nàng đều cần một minh hữu cường đại. Và người minh hữu này chính là Lục Phàm. Tuy Lục Phàm trước mắt chỉ là một thái tử Đại Càn, nhưng tiềm lực và sức mạnh hiện tại Lục Phàm nắm trong tay, không hề thua kém những thế lực đỉnh cấp ở Thần Châu. Ít nhất cũng có đủ khả năng tự bảo vệ mình.
Đối mặt với ánh mắt của An Lan, Lục Phàm nhíu mày cười nhạt nói: "Thật sự điều kiện gì cũng có thể đáp ứng?"
Đối diện với ánh mắt Lục Phàm, An Lan dường như nghĩ đến điều gì, trên mặt thoáng qua một tia đỏ ửng, cắn môi nói: "Ngoại trừ điều kiện kia, những điều khác ta đều có thể đáp ứng."
Lục Phàm nghe vậy, như cười như không nói: "Điều kiện kia là điều kiện gì?"
Thấy Lục Phàm trêu đùa mình như vậy, mặt An Lan nhất thời nóng ran, trong lòng vừa xấu hổ lại có cảm giác khó tả. Nếu là một người nam nhân bình thường dám trêu chọc mình như thế, nàng chắc chắn sẽ không chút do dự ra tay chém gϊếŧ hắn. Nhưng đối diện với Lục Phàm đùa giỡn, trong lòng nàng lại không có chút phẫn nộ hay sát ý nào, chỉ có thẹn thùng và xấu hổ.
Nhìn khuôn mặt phiếm hồng của An Lan, trong lòng Lục Phàm nhất thời có chút xao động. Vẻ mặt tiểu nữ nhân của An Lan hoàn toàn có sức hấp dẫn rất lớn, khiến hắn có chút rục rịch.
Khục khục...
Khẽ ho một tiếng, Lục Phàm đè nén hết xao động và tạp niệm trong lòng, nhìn An Lan nói: "Ta có thể giúp ngươi, nhưng mà..."
Nghe nói vậy, An Lan bỗng ngẩng đầu, mặt đầy kinh ngạc mở miệng: "Thật sao?"
"Tự nhiên là thật, bất quá điều kiện của ta ngươi chưa chắc đã tiếp nhận được."
"Điều kiện gì?"
"Ta muốn chưởng khống Thiên Hương." Lục Phàm không hề nghi ngờ nói ra đáp án, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Tuy rằng hắn có ý với An Lan, và ý nghĩ này đang không ngừng gia tăng. Nhưng hắn tuyệt đối không vì một chút ý nghĩ trong lòng mà không có bất kỳ yêu cầu nào vẫn đồng ý trợ giúp An Lan. Dù sao, chưởng khống Thiên Hương sẽ kích hoạt nhiệm vụ hệ thống, mà phần thưởng nhiệm vụ lại vô cùng phong phú. Vì vậy, nhiệm vụ này, dù thế nào hắn cũng sẽ không bỏ qua. Kế hoạch ban đầu của hắn là từ từ mưu đồ, vừa không ngừng tăng cường thực lực, vừa thâm nhập khống chế Thiên Hương. Nhưng sau khi An Lan đưa ra lời thỉnh cầu vừa rồi, hắn đã nhìn thấy một con đường khác. Trợ giúp An Lan chưởng khống Thiên Hương, sau đó tự mình trở thành người giật dây. Như vậy, hắn có thể quang minh chính đại động thủ với Thiên Hương mà không gây ra quá nhiều mâu thuẫn. Dù sao, bản thân An Lan cũng là con gái của hội trưởng Thiên Hương hội, cũng là người được chọn làm hội trưởng Thiên Hương hội đời tiếp theo. Chỉ là do An Lan là con gái nên không được các thành viên nội bộ Thiên Hương hội chấp nhận thôi. Nhưng hắn thấy vấn đề này hoàn toàn không phải vấn đề. Trước thực lực tuyệt đối, mọi cản trở đều vô ích, không đáng lo ngại.
An Lan đang xấu hổ trong lòng khi nghe Lục Phàm nói ra câu này thì nhất thời ngây người, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ không dám tin. "Ngươi nói cái gì?" Nàng nhìn chằm chằm Lục Phàm, căn bản không ngờ rằng Lục Phàm lại đưa ra một điều kiện như vậy. Điều kiện này là điều nàng không thể nào nghĩ đến được.
Đối mặt với ánh mắt không dám tin của An Lan, Lục Phàm không né tránh, cứ như vậy đối diện với nàng. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, An Lan mới run giọng hỏi: "Ngươi... Ngươi nghiêm túc?"
"Không tệ!" Lục Phàm nhàn nhạt gật đầu: "Bất quá, không phải vì hôm nay ngươi xách chuyện giúp đỡ ta nên ta mới thừa nước đục thả câu, mà là trước khi gặp ngươi, ta đã có ý nghĩ này."
"Không chỉ là Thiên Hương của các ngươi, mà còn là mười thế lực nhất lưu và bát đại thế gia ở Đại Càn. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Phàm là thế lực nào có khả năng cản đường, đều chỉ có hai lựa chọn, thần phục hoặc là chết." Giọng Lục Phàm rất bình thản, nhưng ẩn chứa sự tự tin mãnh liệt và bá đạo không thể nghi ngờ.
Đối mặt với một Lục Phàm bá đạo và quyết đoán như vậy, An Lan vô cùng kinh ngạc. Đây chính là dã tâm thật sự của hắn sao? Mỗi lần nàng đều cảm thấy đã đánh giá Lục Phàm rất cao, nhưng kết quả vẫn xem thường. Dù là thực lực của Lục Phàm, thế lực dưới trướng hay dã tâm của Lục Phàm, nàng đều đã xem nhẹ. Và dã tâm Lục Phàm nói ra lúc này lại càng khiến nàng có cảm giác khó tả. Rung động, không dám tin, hưng phấn, kích động, còn có một chút sùng bái và bội phục...
Một lúc lâu sau, An Lan mới hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng vô cùng phức tạp, nhìn Lục Phàm nói: "Nếu như ta cầu xin ngươi, không muốn ngươi động đến Thiên Hương, ngươi... ngươi sẽ nghe ta chứ?"
Khi hỏi, trên mặt An Lan lộ rõ vẻ lo lắng, bất an.
Lục Phàm hiểu ý An Lan, nhưng hắn vẫn kiên quyết lắc đầu. "Bất luận ai, bất kỳ thế lực nào cũng không thể ngăn cản... Ta sẽ không làm tổn thương ngươi và cha ngươi, nhưng việc chưởng khống Thiên Hương ta nhất định phải có." Có thể nói ra lời hứa này, hắn cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Thiên Hương, hắn nhất định sẽ nắm giữ, nhưng An Lan và cha của An Lan, hắn sẽ không làm tổn thương. Tất nhiên, tiền đề là cha của An Lan đủ thức thời. Nếu không thức thời, dù hắn có hứng thú với An Lan, cũng tuyệt đối không nương tay. Hắn sẽ không bao giờ vì một người phụ nữ mà làm ảnh hưởng đến quyết định của mình, càng không thể thay đổi chí lớn của bản thân.
Đối mặt với câu trả lời không chút do dự của Lục Phàm, An Lan im lặng. Lúc này trong lòng nàng có chút ủy khuất, lại có một chút thoải mái và may mắn, còn có cảm giác không nói rõ được. Có điều, trong lòng nàng chỉ không có oán hận, phẫn nộ, hoặc cảm xúc tiêu cực như không cam tâm.
An Lan không mở miệng, Lục Phàm cũng vậy, hai người cứ như vậy trầm mặc suy nghĩ việc riêng.
Một lúc lâu sau, An Lan mới hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định gật đầu nói: "Được, ta đáp ứng ngươi, ta có thể giúp ngươi chưởng khống Thiên Hương, nhưng... Ta hy vọng hội trưởng vẫn là cha ta, cho đến khi ông ấy chủ động thoái vị có được không?" Khi nói chuyện, trên mặt nàng lộ vẻ cầu khẩn, có chút bất an...
Bạn cần đăng nhập để bình luận