Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 244: Địch Linh cầu tình

Trương 244: Địch Linh cầu xin Trình Thiên lúc này đang ở trong sân một bên nôn nóng đi qua đi lại, tâm thần ở vào trạng thái căng cứng.
Đột nhiên xuất hiện động tĩnh lớn nhất thời khiến hắn giật nảy mình, vô ý thức lui nhanh về phía sau.
Lui nhanh đến trước cửa phòng ổn định thân hình, hắn mới nhìn thấy Lục Phàm và đoàn người đi tới theo cánh cửa sân bị phá toái.
Cũng nhìn thấy hộ vệ mình phái đi chém giết Lục Phàm, lúc này mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy trốn ở phía sau.
Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, Trình Thiên cuối cùng cũng kịp phản ứng, sắc mặt nhất thời biến ảo không ngừng.
Hắn tuy hoàn khố, nhưng không có nghĩa là hắn là kẻ ngu.
Tình huống trước mắt rõ ràng là hộ vệ mình phái đi đã bị người ta bắt, sau đó người ta tìm tới cửa.
Nghĩ tới đây, Trình Thiên trong lòng vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, đồng thời trong lòng mắng chửi tên hộ vệ mình đã phái đi.
Giờ phút này hắn hận không thể đem tên hộ vệ phế vật này làm thịt rồi.
Chưa hoàn thành nhiệm vụ không nói, còn bị người ta bắt, bị bắt thì chưa tính, kết quả còn mang theo đối phương tìm đến mình.
Đây chẳng phải rõ ràng phản bội mình sao.
Nhưng lúc này trong lòng hắn tức giận bao nhiêu cũng chỉ có thể cưỡng ép đè nén xuống, cố ý giả bộ như bình tĩnh nhìn Lục Phàm trầm giọng nói: "Các ngươi đến làm cái gì?"
Nhìn Trình Thiên trả đũa chất vấn mình, Lục Phàm nhất thời cười, chỉ là nụ cười rất lạnh lẽo.
"Tốt một câu chúng ta đến làm cái gì, thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ."
Tiếng nói vô cùng băng lãnh vừa dứt, thân hình Lục Phàm lóe lên thi triển Du Long Cửu Bộ xuất hiện trước mặt Trình Thiên.
Lục Phàm đột ngột xuất hiện ngay trước người khiến Trình Thiên giật nảy mình, vô ý thức muốn vung quyền công kích.
Nhưng còn chưa kịp để hắn động thủ, Lục Phàm đã đưa tay ra, trực tiếp nắm lấy cổ của hắn.
Sau một khắc, Lục Phàm tay dùng lực, trực tiếp nhấc bổng Trình Thiên lên, thân thể không ngừng giãy dụa.
"Thả... Buông tay..."
Cảm giác ngạt thở từ cổ truyền đến trực tiếp khiến Trình Thiên hoảng sợ đến cực hạn, vô cùng gian nan nói ra ba chữ, thân thể không ngừng giãy dụa.
Chỉ có điều biên độ giãy dụa càng ngày càng nhỏ, sắc mặt càng trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
Nhìn sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy hoảng sợ của Trình Thiên, Lục Phàm giọng trầm vô cùng lạnh lẽo nói: "Cho ngươi cơ hội không trân quý, nhất định phải tự mình tìm đường chết, đã ngươi muốn chết như vậy, bản vương liền thành toàn cho ngươi."
Tiếng nói vô cùng băng lãnh vừa dứt, tay Lục Phàm tiếp tục dùng lực, sau một khắc liền muốn bẻ gãy cổ Trình Thiên.
Đúng lúc này, một tiếng hô từ bên ngoài viện truyền đến: "Xin thủ hạ lưu tình!"
Theo tiếng hô này, ba bóng người bước nhanh đến.
Ba bóng người này không ai khác, chính là Địch Linh vừa theo trong viện đi ra cùng Lục Phàm đối mặt, cùng với hai tên hộ vệ.
Người hô hạ thủ lưu tình chính là Địch Linh dẫn đầu.
Địch Linh bước nhanh vào sân nhỏ, nhìn Trình Thiên bị Lục Phàm một tay nắm cổ nhấc bổng, trong lòng không nhịn được một trận bất đắc dĩ.
Giờ phút này nàng càng thêm chán ghét Trình Thiên.
Lúc ở thành đông nàng khuyên can Trình Thiên, một mặt không muốn để Trình Thiên ỷ thế hiếp người, mặt khác cũng bởi vì nàng nhìn ra Lục Phàm ba người không đơn giản.
Sở dĩ phán đoán Lục Phàm ba người không đơn giản là vì nàng nhìn không thấu tu vi của ba người.
Nhưng lại cảm nhận được uy hiếp từ người Lục Phàm.
Nhất là Hạ Hầu Đôn đi theo sau lưng Lục Phàm, cho nàng uy hiếp khiến tim đập nhanh khó tả.
Hai tên hộ vệ của nàng sau khi trở về sân nhỏ cũng đã nói hai tên hộ vệ sau lưng Lục Phàm thật không đơn giản, bọn họ cũng không phải đối thủ.
Thế nhưng sau khi nàng ngăn cản nhắc nhở, Trình Thiên lại còn điều động hộ vệ đi tìm Lục Phàm gây phiền phức.
Đây quả thực là ngu xuẩn quá mức.
Chỉ là mối quan hệ giữa nàng và Trình Thiên không có quá thân mật.
Cho nên khi biết Trình Thiên điều động hộ vệ rời đi, nàng cũng không đi tìm Trình Thiên chất vấn gì.
Thậm chí nàng không muốn tham dự vào việc này.
Nhưng khi ở bên ngoài viện nàng nhìn thấy Lục Phàm định ra tay giết Trình Thiên, nàng không thể không đứng ra ngăn cản.
Dù sao lần này Trình Thiên là đi ra cùng nàng.
Nếu Trình Thiên ở chỗ này xảy ra chuyện, nàng không thể nào ăn nói với mẹ của mình, cũng không có cách nào ăn nói với mẫu thân Trình Thiên.
Huống chi nàng và Trình Thiên cũng quen biết từ nhỏ.
Tuy rằng nàng có ấn tượng không tốt với Trình Thiên, thậm chí có một chút chán ghét, nhưng tuyệt đối sẽ không đứng nhìn đối phương bị Lục Phàm chém giết mà thờ ơ.
Cho nên về công về tư nàng đều phải đứng ra ngăn cản.
Lục Phàm không nói gì, chỉ một tay nhấc bổng Trình Thiên mặt mày trắng bệch, dùng ánh mắt lạnh lẽo thờ ơ nhìn Địch Linh.
Tuy hắn biết rõ lai lịch thân phận của Địch Linh, nhưng hắn không hề e ngại.
Dù sao hắn giết là Trình Thiên chứ không phải Địch Linh.
Đương nhiên, nếu Địch Linh quyết tâm vì Trình Thiên mà đối đầu với hắn, hắn cũng không ngại biến nàng thành thịt.
Thanh Vân môn quả thật rất mạnh, nhưng vẫn chưa có tư cách để hắn nghe tên thì sợ hãi toàn thân run rẩy.
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo thờ ơ của Lục Phàm, Địch Linh không khỏi run lên trong lòng, vô ý thức dời mắt đi chỗ khác.
Bá đạo, quả quyết!
Đây là đánh giá của nàng với Lục Phàm trong lòng, đánh giá sau hai lần gặp mặt.
Hít sâu một hơi, đè nén suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Địch Linh nhìn Lục Phàm nói: "Ngươi hẳn là Đại Càn thái tử?"
Nghe Địch Linh nói ra thân phận của mình, trong mắt Lục Phàm thoáng kinh ngạc, nhưng không quá mức ngoài ý muốn.
Dù sao trong tòa thành này đâu đâu cũng nghị luận về hắn, cộng thêm vừa nãy tự xưng là bản vương, Địch Linh đoán ra thân phận của mình cũng không phải việc khó.
Có điều hắn vẫn không lên tiếng, cũng không có biểu tình biến hóa gì, cứ như vậy nhìn Địch Linh.
Mà Địch Linh thấy Lục Phàm im lặng nhìn mình chằm chằm, nhất thời trong lòng bất đắc dĩ.
Nàng từng gặp nhiều thiên tài trẻ tuổi, trong đó không ít người có dung mạo còn tuấn tú anh tuấn hơn cả Lục Phàm.
Những thiên tài kia sau khi gặp nàng không khỏi đều biểu hiện phong độ nhẹ nhàng, cố gắng tìm cách bắt chuyện, hoặc là đi theo bên cạnh nàng.
Nhưng Lục Phàm lúc đối diện với nàng lại vô cùng lạnh lùng.
Ở thành đông không chỉ từ chối lời mời mua bảo vật với giá cao của nàng, giờ phút này đối mặt với nàng vẫn là một vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí không muốn nói chuyện với nàng một lời nào.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một thanh niên thiên kiêu như Lục Phàm.
Nếu không phải vì muốn cứu mạng Trình Thiên, giờ phút này nàng hận không thể lập tức xoay người rời đi.
Thân là hòn ngọc quý trên tay của môn chủ Thanh Vân môn, nàng chưa từng bị ai coi thường, không xem ra gì như vậy.
Nghĩ như vậy, Địch Linh không muốn nói nhảm, nhìn Lục Phàm tiếp tục nói: "Thái tử điện hạ, hắn đã mạo phạm ngươi, ta thay hắn xin lỗi ngươi, ngươi muốn trừng phạt hắn cũng được, nhưng có thể lưu cho hắn một cái mạng không?"
Nàng biết trực tiếp bảo Lục Phàm thả người là không thể nào.
Dù sao nàng nhìn ra Lục Phàm nén giận mà đến, mà Lục Phàm lại là người có tính cách bá đạo quả quyết.
Nếu nàng mở miệng bảo Lục Phàm thả người, không chừng sẽ chọc giận Lục Phàm.
Cho nên lúc này nàng mới uyển chuyển nói ra những lời này, chỉ cần bảo toàn tính mạng Trình Thiên là đủ.
Theo cách nhìn của nàng, những lời mình nói đã coi như là cúi đầu nhún nhường.
Dù sao thân là hòn ngọc quý trên tay của môn chủ Thanh Vân môn, nàng chưa từng cúi mình trước bất kỳ ai.
Giờ phút này cúi đầu với Lục Phàm đã coi như chịu vô cùng lớn ủy khuất.
Thế mà Lục Phàm nghe được câu này của Địch Linh lại nở nụ cười, tiếng cười rất lạnh lẽo, trên mặt lại càng hiện rõ vẻ khinh thường cùng trào phúng không chút che giấu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận