Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 296: An Lan suy đoán

Chương 296: An Lan suy đoán
Nhìn An Lan hôm qua mới tách ra hôm nay đã tìm tới cửa, Lục Phàm nhất thời đau cả đầu. Hắn đã cố hết sức tránh gặp An Lan, nhưng nàng ta cứ chủ động tìm đến. Đây chẳng phải là ép hắn phải chạm mặt sao? Nếu An Lan là người đầy tâm cơ, thích chơi trò thủ đoạn thì hắn lại không sợ. Đối với loại phụ nữ đó, hắn chẳng hề e ngại. Nhưng khi đối diện với kiểu người như An Lan, hắn lại có cảm giác không biết làm sao, đánh không được, mắng cũng chẳng xong. Dù sao hai bên hiện giờ là đối tác, mà An Lan còn hết lòng giúp đỡ hắn. Hắn không thể dùng xong rồi đá người ta đi, chuyện đó hắn không làm được.
Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Lục Phàm, An Lan không nhịn được lên tiếng: “Xem ra điện hạ không muốn gặp ta, nếu vậy ta xin phép về.” Nhìn An Lan định quay người bỏ đi, Lục Phàm chỉ đành đứng lên nói: “Thôi được rồi, đừng giả vờ nữa, vào trong ngồi đi.” Hắn đâu phải người ngốc, An Lan đột nhiên tìm đến, chắc chắn là có chuyện. Nếu không thì sao hôm qua vừa tách ra hôm nay đã tìm tới. Hắn không có tự luyến đến mức nghĩ An Lan nhớ mình quá nên mới vội vã đến vậy. An Lan vừa nghe Lục Phàm nói thế liền quay lại, cười tít mắt trở vào sảnh ngồi xuống.
“Nói đi, có chuyện gì quan trọng?” Lục Phàm hỏi, An Lan lại cười: “Đến một chén trà cũng không có sao?” Nhìn nụ cười của An Lan, Lục Phàm mặt tối sầm, bà cô này cố tình chọc tức mình đây mà. Thấy Lục Phàm như vậy, An Lan liền che miệng cười: “Ngươi làm thái tử và quận thủ mà nghèo vậy sao, phủ quận thủ to lớn thế này đến một thị nữ cũng không có, không ai hầu hạ bên cạnh. Có cần ta bảo Thiên Hương Uyển chọn vài mỹ nữ đến phủ quận thủ phục vụ sinh hoạt thường ngày không?” Câu trước chỉ là trêu chọc, câu sau mới là lời đề nghị xuất phát từ đáy lòng. Dù sao phủ quận thủ quá đìu hiu, đến một thị nữ cũng không. Nếu không tận mắt thấy, nàng có c·h·ế·t cũng không tin nổi. Mấy gia tộc nhỏ cũng phải có hàng chục, thậm chí hàng trăm thị nữ hầu hạ. Lục Phàm đường đường là thái tử Đại Càn, là quận thủ bắc cảnh mà bên cạnh lại chẳng có ai, nói ra không ai tin.
Lục Phàm hiểu ý của An Lan, nhưng vẫn cười lắc đầu từ chối: “Chuyện thị nữ đã có người lo rồi.” Một câu cho qua chuyện này, Lục Phàm nhìn An Lan chờ đợi nàng nói mục đích đến. An Lan cũng thông minh không nói thêm gì về chuyện thị nữ. Liếc nhìn Lục Phàm, nàng nói: “Ta vừa nhận được tin từ Bá Kiếm Tông, tông chủ Trình Bách Hùng biết tin ngươi g·i·ế·t Trình Thiên đã nổi trận lôi đình, tuyên bố tại đại điện muốn g·i·ế·t ngươi để báo t·h·ù cho con trai.” “Hơn nữa Trình Bách Hùng đã lên đường đến hoàng đô, hình như muốn tìm phụ hoàng ngươi đòi công đạo.” Nghe An Lan nói vậy, Lục Phàm đầu tiên là ngớ người, sau đó lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Tên Trình Bách Hùng này cũng được đấy, đến cả việc đi mách phụ huynh cũng làm được. Nhưng nghĩ lại thì Trình Bách Hùng cũng là tông chủ Bá Kiếm Tông, đương nhiên không làm chuyện không đầu óc vậy. Gã đến hoàng đô chắc chắn còn có mục đích khác. Còn có mục đích gì thì hắn không rõ, cũng không quan tâm. Mà phụ hoàng hắn cũng đâu phải người dễ đối phó, một tên Trình Bách Hùng nhỏ bé cũng không làm nên chuyện gì. Nên chuyện này hắn chẳng để bụng. Trình Bách Hùng không đến thì thôi, nếu thật dám tìm hắn gây phiền phức thì hắn cũng chẳng ngại tiễn gã xuống gặp con trai sớm. Tiện nghi phụ hoàng tạm thời không cho hắn đối phó với chín thế lực nhất lưu còn lại. Nhưng nếu chín thế lực nhất lưu chủ động đến kiếm chuyện với hắn thì đừng trách hắn không khách khí.
Thấy Lục Phàm vẻ mặt chẳng sao cả, An Lan cũng không quá ngạc nhiên. Mà mục đích hôm nay nàng tìm Lục Phàm cũng không phải vì chuyện này. Bỏ qua chuyện này, Lục Phàm nhìn An Lan: “Nói thẳng vào việc chính đi.” Hắn biết An Lan đến đây chắc chắn không chỉ để nói một chuyện vặt vãnh thế này. Nghe Lục Phàm hỏi, An Lan cũng không giấu diếm nữa, hỏi thẳng: “Có phải ngươi định đến Thiên Võ hoàng triều không?” Câu này vừa nói ra, mắt Lục Phàm co lại, nhìn chằm chằm An Lan. Hắn quyết định đến Thiên Võ hoàng triều mới là chuyện tối qua mới quyết định với Khương Thượng. Người biết chuyện này chỉ có hắn, Hạ Hầu Đôn, Khương Thượng, Tần Quỳnh, La Thành và Cổ Thiết Phong, những người còn lại không hề biết.
Khương Thượng, Tần Quỳnh bọn họ là trung thần của hắn, dù có c·h·ế·t cũng không tiết lộ bất cứ thông tin gì, người ngoài duy nhất chỉ có Cổ Thiết Phong. Chẳng lẽ Cổ Thiết Phong đã tiết lộ chuyện này với An Lan? Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị hắn bác bỏ. Bởi vì nếu Cổ Thiết Phong không ngốc thì sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Nhưng nếu không phải Cổ Thiết Phong tiết lộ thì sao An Lan lại biết hắn muốn đến Thiên Võ hoàng triều? Nhìn đôi mắt híp lại của Lục Phàm, An Lan biết ngay mình đoán đúng, cười nói: “Yên tâm đi, tin này là ta đoán được, không phải dò hỏi từ người bên cạnh ngươi hay cài thám t·ử trong phủ ngươi.” Đối mặt với An Lan cười híp mắt, Lục Phàm lắc đầu: “Cơ quan tình báo của Thiên Hương các ngươi thật đáng sợ, ta không thể không phòng.” Nói xong hắn nhìn An Lan nói: “Nói đi, sao ngươi lại đoán được ta muốn đến Thiên Võ hoàng triều.”
An Lan vừa nói vậy hắn tin. Không phải tin An Lan mà là tin người trong phủ của mình. Dù sao 50 hộ vệ trong phủ đều là từ Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh đến, họ đều là nhân vật do hắn triệu hồi ra. Cho dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng sẽ không p·h·ả·n ·b·ộ·i hắn. Ngoài bọn họ ra, chỉ còn Trương Kỳ và ba Huyền Võ vệ khác, bọn họ từ nhỏ đã lớn lên trong Huyền Võ vệ, được quán triệt tư tưởng tr·u·n·g t·h·à·n·h. Thêm nữa là bọn họ cơ bản đều ở trong phủ quận thủ không đi ra ngoài, nên khả năng p·h·ả·n ·b·ộ·i là rất nhỏ. Ngoài những người này ra thì An Lan là người thông minh, nàng sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy. Lục Phàm vừa nhìn An Lan vừa suy nghĩ, An Lan liền cười: “Thật ra muốn đoán được hành trình tiếp theo của ngươi rất đơn giản, chỉ cần hiểu chút ít về ngươi là có thể dễ dàng đoán ra.”
Câu nói này của An Lan đã thành công khơi dậy hứng thú của Lục Phàm, hắn hứng thú nhìn An Lan chờ câu trả lời của nàng. An Lan giờ phút này cũng không thừa nước đục thả câu, cười nói: “Khi chúng ta đến hoàng đô thì bị ám vệ mang mật chỉ ngăn lại, sau đó ngươi không do dự quay về bắc cảnh. Vậy thì nội dung trong mật chỉ đó chắc chắn liên quan đến Xích Dương Thánh Giáo và cứ điểm ở hoàng đô. Ngoài nội dung liên quan đến Xích Dương Thánh Giáo ra thì còn có liên quan đến chín thế lực nhất lưu và bát đại thế gia. Nếu ta đoán không sai thì Càn Hoàng hẳn là muốn ngăn ngươi ra tay với Xích Dương Thánh Giáo và chín thế lực nhất lưu cùng bát đại thế gia.” Nói xong vài câu, An Lan nhìn Lục Phàm cười…
Bạn cần đăng nhập để bình luận