Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 207: Huyết Sát môn

Một lúc lâu sau.
Lục Phàm mang theo Tào Chính Thuần rời khỏi Thiên Hương Lâu, An Lan cùng Lục Vô Song đứng trên lầu các đưa mắt nhìn theo hai người rời đi.
Nhìn bóng lưng dần bước đi xa, Lục Vô Song hít sâu một hơi trầm giọng nói: "Ngươi cảm thấy hắn có thể ngồi lên vị trí kia không?"
Đối diện với câu hỏi của Lục Vô Song, An Lan khẽ cười đáp: "Chẳng phải ngươi đã có câu trả lời rồi sao!"
"Nếu ta là ngươi, sẽ không do dự mà kết giao với hắn, toàn lực hỗ trợ hắn ngồi lên vị trí đó. Bốn người kia cũng không tệ, nhưng so với hắn thì kém quá xa."
Nghe An Lan trả lời, Lục Vô Song hít sâu, mở miệng hỏi tiếp: "Vậy còn ngươi, thân là thiếu chủ Thiên Hương Lâu, chẳng lẽ muốn dồn hết tất cả tiền cược vào người hắn?"
Lần này An Lan xoay người đối diện Lục Vô Song, vẻ mặt lộ ra phức tạp vô cùng.
"Ta và ngươi khác nhau, ngươi có thể lựa chọn, còn ta thì không... Mỗi bước đi ta đều phải vô cùng cẩn thận. Hắn quả thực là một mục tiêu tốt, nhưng chuyện dồn hết tiền cược vào hắn ta sẽ không làm. Đương nhiên, đặt cược một phần thì không sao, nhỡ thắng, ta sẽ kiếm lời lớn."
Nói rồi, An Lan lại nhìn về phía Lục Phàm rời đi, mắt ánh lên vẻ tinh quang.
Nàng chưa nói cho Lục Phàm thân phận của mình, nhưng với trí tuệ của Lục Phàm, muốn đoán ra cũng không khó. Chỉ tiếc thân phận thiếu chủ của nàng hiện giờ không phải là lợi thế, mà lại là thế yếu, thậm chí sẽ mang đến họa sát thân.
Nhìn ánh mắt đầy phức tạp của An Lan, Lục Vô Song bất đắc dĩ thở dài.
"Ta lại muốn kết giao với hắn, nhưng hắn phòng bị ta quá cao, mà lại..."
Lời chưa dứt, đã bị An Lan đưa tay ngắt lời: "Muốn kết giao với hắn thì đừng có ý nghĩ thừa thãi."
"Một thái tử nhẫn nhịn vài chục năm, ngươi nghĩ hắn đơn giản sao? Dẹp bỏ những tâm tư nhỏ nhặt của ngươi đi, cứ quang minh chính đại đàm điều kiện, giao dịch với hắn, có lẽ sẽ thu được kết quả khác biệt. Ngoài ra, đừng xem thường hắn, dã tâm của hắn rất lớn, có lẽ Tây Cảnh không đủ sức cám dỗ hắn đâu. Nếu muốn chọn phe, thì đừng do dự, nếu bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, thì đã quá muộn. Đưa than khi có tuyết tốt hơn là dệt hoa trên gấm, nếu do dự nữa thì cơ hội dệt hoa trên gấm cũng mất."
Nghe những lời An Lan nói, Lục Vô Song im lặng, nhưng trong lòng đã quyết định.
Sau một hồi im lặng, Lục Vô Song nhìn An Lan hỏi tiếp: "Còn nàng thì sao? Nàng muốn ở mãi trong hoàng đô làm một người vô hình trong suốt à?"
"Ha ha, ta biết ngay ngươi sẽ hỏi nàng... Nhưng ngươi đánh giá thấp nàng rồi, nàng đã sớm ra tay. Vì người kia, nàng không tiếc mạo hiểm lộ thân phận, ngươi nghĩ nàng sẽ cam tâm làm một kẻ vô hình sao?"
An Lan khẽ cười, mắt hướng về vị trí Đại Càn hoàng đô.
"Lựa chọn của nàng chưa từng thay đổi, ta tin tưởng vào lựa chọn của nàng, thực tế chứng minh ánh mắt của nàng hoàn toàn chính xác, không có sai."
Nội dung nói chuyện của Lục Vô Song và An Lan, Lục Phàm không hề hay biết, cũng không hứng thú tìm hiểu.
Sau khi cùng Tào Chính Thuần rời khỏi Thiên Hương Lâu, hắn không về phủ quận thủ ngay.
Thay vào đó, hắn men theo con đường phồn hoa, đi thẳng đến khu vực phía tây của thành Hán Dương.
Khu vực này ban đầu thuộc về gia tộc Vương gia, một trong tứ đại gia tộc của Hán Dương thành.
Sau khi Vương gia bị tiêu diệt, Lục Phàm định giao lại cho Tôn gia và Triệu gia đã chủ động đầu hàng. Nhưng không ngờ thành viên Thánh Giáo lại ra tay đồ sát rất nhiều thành viên của hai gia tộc này. Sau một hồi biến động, toàn bộ sản nghiệp của tứ đại gia tộc đều rơi vào tay hắn. Đương nhiên, trên danh nghĩa là rơi vào tay Bắc Càn thương hội do Thẩm Vạn Tam gây dựng.
Nhưng các thế lực lớn trong thành đều biết phía sau Bắc Càn thương hội là Lục Phàm, vị thái tử Đại Càn kiêm quận thủ bắc cảnh.
Trong lúc bất tri bất giác, Lục Phàm cùng Tào Chính Thuần đã đến trước phủ đệ cũ của Vương gia. Phủ đệ Vương gia xa hoa ngày nào giờ đã trở nên tan hoang đổ nát, trên cửa chính dán giấy niêm phong của phủ quận thủ.
Theo như Thẩm Vạn Tam báo cáo, phủ đệ của tứ đại gia tộc sẽ sớm được đưa ra bán đấu giá.
Dù sao giữ phủ đệ của tứ đại gia tộc trong tay Bắc Càn thương hội cũng vô dụng, thà đổi thành tài nguyên thực tế. Không chỉ phủ đệ, mà cả sản nghiệp khác của tứ đại gia tộc cũng vậy. Phàm là những thứ không sinh lời hoặc Bắc Càn thương hội không thể quản lý, đều sẽ được đổi thành tài nguyên.
Những chuyện này Thẩm Vạn Tam đều báo cáo chi tiết cho Lục Phàm. Nhưng Lục Phàm không để ý mấy việc này. Dù sao hắn cũng không am hiểu, cũng không quá hứng thú. Với tài năng thương mại của Thẩm Vạn Tam, hắn không cần phải lo lắng những việc này.
Nhìn phủ đệ Vương gia tan hoang trước mặt, Lục Phàm thở nhẹ, thản nhiên nói: "Chính Thuần, đã dò ra tung tích Huyết Khôi Lỗi kia chưa?"
Huyết Khôi Lỗi chạy trốn khỏi phủ quận thủ đến khu tây thành rồi biến mất. Lục Phàm chưa bao giờ quên chuyện này. Trước khi rời Hán Dương thành, hắn đã âm thầm giao cho Tào Chính Thuần điều tra tin tức của Huyết Khôi Lỗi. Dù sao loại tà ác này cũng là mối họa ngầm. Nếu không bắt được kẻ chủ mưu, về sau có lẽ sẽ gây ra sóng gió gì cũng nên.
"Bẩm chủ thượng, nô tài đã âm thầm dò xét khắp khu tây thành, may mắn tìm được một manh mối."
"Ồ!" Câu trả lời của Tào Chính Thuần khiến mắt Lục Phàm sáng lên: "Manh mối gì?"
"Huyết Khôi Lỗi đó mất dấu ở một con hẻm nhỏ gần khu nam thành, manh mối đến đó cũng đứt đoạn. Nhưng qua dò xét của nô tài, tìm được hai người chứng kiến, nghe bọn họ kể lại thì biết. Lúc Huyết Khôi Lỗi chạy trốn đến con hẻm nhỏ kia, trong hẻm có một nam tử trung niên mặc trường bào đỏ thẫm."
"Nam tử trung niên mặc trường bào đỏ thẫm?"
"Đúng vậy, một nam tử trung niên mặc trường bào đỏ thẫm, vì y phục bắt mắt nên được hai người chứng kiến chú ý."
Nói đến đây, Tào Chính Thuần dừng một chút, nói tiếp: "Sau khi nô tài điều tra thêm, phát hiện trong Đại Càn chỉ có một thế lực có trang phục tương tự, đó là một trong mười thế lực nhất lưu: Huyết Sát Môn!"
Nghe Tào Chính Thuần báo kết quả, Lục Phàm nhất thời nhíu mày.
"Huyết Sát Môn!"
Lục Phàm biết đến Huyết Sát Môn, đó là một trong mười thế lực nhất lưu ở Đại Càn. Tử Hoa Tông đứng thứ chín trong mười thế lực nhất lưu, còn Huyết Sát Môn thì đứng thứ năm. Không ngờ một con Huyết Khôi Lỗi lại liên quan đến Huyết Sát Môn. Tuy tạm thời chưa xác định thật giả, nhưng đã có manh mối này thì không thể bỏ qua.
Nghĩ vậy, mắt Lục Phàm không khỏi lóe lên hung quang.
Nếu Huyết Khôi Lỗi không liên quan đến Huyết Sát Môn thì thôi, nếu có, thì đừng trách hắn đại khai sát giới. Loại vật ác độc như Huyết Khôi Lỗi, hắn tuyệt đối không cho phép tồn tại, chứ đừng nói xuất hiện ở Đại Càn.
Ngay lúc Lục Phàm đang suy nghĩ, từ phía xa truyền đến tiếng cười điên cuồng phách lối cùng tiếng chửi rủa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận