Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 232: Kinh khủng cường giả bí ẩn

Chương 232: Cường giả bí ẩn đáng sợ 【Đinh, chém giết tu sĩ Linh Hải cảnh tầng năm, nhận được 5000 điểm tích lũy.】 【Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ: Nhận lời khiêu chiến sinh tử của Vương Đằng và chém giết hắn trước mặt mọi người, nhận được một thẻ triệu hồi sơ cấp, Lạc Trần kiếm pháp.】 【Đinh, có sử dụng thẻ triệu hồi sơ cấp không?】 【Đinh, có lĩnh hội Lạc Trần kiếm pháp không?】 Nghe trong đầu liên tiếp vang lên bốn tiếng nhắc nhở, trong mắt Lục Phàm lóe lên nụ cười. Thở nhẹ một hơi, tạm thời từ chối sử dụng thẻ triệu hồi và lĩnh hội kiếm pháp. Vương Đằng tuy đã giải quyết, nhưng vẫn còn Hình Đạo Kiệt và Lữ Đồng cùng các thành viên Tử Hoa tông khác. Những tên này đã tới, tự nhiên phải bị hắn thanh tẩy, bằng không thì sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này. Nếu hôm nay để bọn chúng thuận lợi rời đi, chẳng phải là đại biểu cho ai cũng có thể tới giẫm đạp hắn một chân sao. Những ý niệm này nhanh chóng lóe qua trong đầu, Lục Phàm hít sâu một hơi, định thu lại trữ vật giới của Vương Đằng, đồng thời cũng có thể thu hồi thi thể của hắn. Chân muỗi tuy nhỏ cũng là thịt. Ngay khi Lục Phàm định lấy trữ vật giới của Vương Đằng, một tiếng cười quái dị bỗng vang lên. "Khè khè khè... Không ngờ tại nơi hoang tàn này còn có nhân tài như thế, thật tiện lợi cho lão phu." Theo tiếng cười quái dị vừa dứt, một bóng đen trống rỗng xuất hiện trước hai nửa thi thể của Vương Đằng, tùy ý phất tay một cái, hai nửa thi thể của Vương Đằng trong nháy mắt biến mất không thấy. Lục Phàm đứng bên bờ lôi đài còn chưa kịp phản ứng, bóng đen kia lại biến mất không thấy. Hạ Hầu Đôn và Bàng Đức lúc này mới phản ứng lại, thân hình lóe lên cấp tốc đi tới trước mặt Lục Phàm. "Chủ công!" Hai người vô cùng sợ hãi đánh giá xung quanh, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, trong mắt còn có nỗi kinh hãi khó giấu. Người mặc hắc bào thần bí vừa mới xuất hiện thật sự quá đáng sợ. Vừa nãy bọn họ căn bản không cảm giác được sự tồn tại của đối phương, thậm chí khi đối phương xuất hiện cũng chưa kịp phản ứng. Đến khi bọn họ kịp phản ứng thì tồn tại thần bí đáng sợ kia đã biến mất. Thời gian trước sau chưa đến một hơi thở. Lúc này Lục Phàm cũng đã phản ứng lại, sắc mặt thoáng cái trắng bệch. Vừa nãy tồn tại đáng sợ kia xuất hiện quá nhanh, hắn còn chưa kịp hoảng sợ thì tồn tại kia đã biến mất. "Gã này rốt cuộc là ai, thật là đáng sợ!" Lục Phàm không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, hai chân hơi run, phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra. Nếu như vừa nãy tồn tại đáng sợ kia ra tay với hắn, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ chết không nghi ngờ gì. May mà đối phương không có ra tay với hắn, chỉ là mang hai nửa thi thể của Vương Đằng đi thôi. Chỉ là, tồn tại đáng sợ như vậy vì sao lại muốn mang thi thể Vương Đằng đi chứ? Điểm này khiến hắn dù nghĩ thế nào cũng không thông. Ngay lúc Lục Phàm sắc mặt trắng bệch nhìn xuống lôi đài đầy vết máu suy tư thì hàng chục vạn tu sĩ đang vây xem cũng đã phản ứng lại, tất cả đều bắt đầu nghị luận về vị cường giả hắc bào thần bí vừa xuất hiện rồi lại biến mất trong hư không. "Tê, người hắc bào vừa xuất hiện kia rốt cuộc là ai, đáng sợ quá đi." "Chẳng lẽ người áo đen này là cường giả của Tử Hoa tông sao?" Đám đông tu sĩ vây xem xôn xao bàn tán, Hình Đạo Kiệt và Lữ Đồng ở dưới lôi đài cũng đang nhìn nhau. Bọn họ căn bản không biết người mặc hắc bào kia là ai. Lại càng không biết vì sao cường giả hắc bào vô cùng thần bí này lại muốn mang thi thể Vương Đằng đi. Nếu như là thi thể còn nguyên vẹn thì còn có thể hiểu, nhưng thi thể đã biến thành hai nửa rồi, mang đi thì có ích gì chứ? Dưới sự chấn động của cường giả hắc bào thần bí kia, Hình Đạo Kiệt và Lữ Đồng tạm thời quên đi cơn phẫn nộ do cái chết của Vương Đằng gây ra. Ngay lúc mọi người nghi hoặc vô cùng, Lục Phàm hít sâu một hơi, cưỡng ép đè nén nỗi kinh hoàng trong lòng. Một khắc sau, hắn nhìn về phía Hình Đạo Kiệt và Lữ Đồng cùng những thành viên khác của Tử Hoa tông. Cảm nhận được ánh mắt của Lục Phàm, Hình Đạo Kiệt và Lữ Đồng mấy người cũng kịp phản ứng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng băng lãnh, trong mắt sát ý ngập tràn. Nhất là Hình Đạo Kiệt, lúc này sự phẫn nộ và sát ý trong lòng hắn không thể dùng lời nào để hình dung được. Vương Đằng không chỉ là đệ tử thân truyền của hắn, mà còn được hắn coi như con ruột. Nếu không, cũng sẽ không có ý định để hắn trở thành tông chủ Tử Hoa tông đời tiếp theo. Thế nhưng bây giờ Vương Đằng cứ như vậy bị Lục Phàm giết chết, chuyện này khiến sao hắn không thể nổi giận cho được. Dù trận chiến sinh tử là do bọn họ khởi xướng, nhưng người chết lại là Vương Đằng, chuyện này khiến hắn không thể nào chấp nhận được. Nhìn sát ý và lửa giận không hề che giấu trong mắt Hình Đạo Kiệt và Lữ Đồng, lông mày Lục Phàm nhíu lại, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, thản nhiên nói: "Chỉ có chút bản lĩnh này mà cũng dám khiêu chiến sinh tử với bản vương, rốt cuộc ai cho các ngươi dũng khí?" Giọng nói của Lục Phàm rất bình thản, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự khinh thường và trào phúng không hề che giấu, cùng với chất vấn bá đạo vô cùng. Đối mặt với sự chất vấn từ trên cao nhìn xuống của Lục Phàm, Hình Đạo Kiệt nắm chặt hai tay thành quyền. Giờ phút này hắn hận không thể một tay đập chết Lục Phàm. Nhưng hắn biết mình không thể làm như thế. Bởi vì nếu bây giờ hắn ra tay với Lục Phàm, thì chính là công khai khiêu khích hoàng thất Đại Càn. Đến lúc đó Càn Hoàng cũng có thể công khai ra tay với Tử Hoa tông của bọn họ, những thế lực khác dù muốn nhúng tay cũng không tìm được lý do. Vì vậy giờ phút này dù hắn có tức giận đến đâu cũng không thể ra tay. Còn việc phát động trận chiến sinh tử thì càng không thể, bởi vì hắn không gánh nổi cái mặt này. Vương Đằng phát động trận chiến sinh tử với Lục Phàm không có vấn đề, dù sao hai người tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, cùng thuộc thế hệ trẻ tuổi. Nhưng nếu hắn phát động trận chiến sinh tử với Lục Phàm thì chính là lấy lớn hiếp nhỏ, sẽ bị cả giới tu luyện chế giễu. Cho dù Lục Phàm không chấp nhận khiêu chiến thì cũng không ai cười nhạo Lục Phàm, mà chỉ cười nhạo hắn. Nghĩ như vậy, Hình Đạo Kiệt hít sâu một hơi, cưỡng ép đè nén sự phẫn nộ và sát ý trong lòng, lạnh lùng nhìn Lục Phàm nói: "Đường dài mới biết ngựa hay, thái tử cũng phải cẩn thận một chút, tránh đi tới đi tới liền bị người làm thịt." Tiếng nói lạnh lùng tràn đầy sát ý vừa dứt, Hình Đạo Kiệt dẫn theo Lữ Đồng và những người khác quay người định rời đi. Nhưng khi bọn họ vừa mới bước chân đi thì sau lưng đã vang lên tiếng quát lạnh của Lục Phàm. "Làm càn!" Một tiếng quát lạnh khiến bước chân Hình Đạo Kiệt dừng lại, tiếp đó chậm rãi quay người nhìn về phía Lục Phàm trên lôi đài. Không giống với việc Hình Đạo Kiệt mở miệng, Lục Phàm với ánh mắt vô cùng băng lãnh nhìn chằm chằm Hình Đạo Kiệt từng chữ từng chữ: "Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, các ngươi xem nơi này là địa phương nào, là nơi các ngươi có thể tùy tiện giương oai sao!" Câu nói này của Lục Phàm như sấm rền vang dội trong lòng Hình Đạo Kiệt và những người khác, khiến tinh thần bọn họ vô ý thức run lên. Nhất là uy áp vô hình mà Lục Phàm phát ra, càng khiến bọn họ có cảm giác phủ phục quỳ lạy. Cảm giác này vô cùng hoang đường, nhưng lại thực sự rõ ràng tồn tại. Giống như lần đầu bọn họ nhìn thấy Càn Hoàng, thì có loại cảm giác này. Sau một hồi ngắn ngủi chấn kinh, trong lòng Hình Đạo Kiệt lập tức nổi lên sát ý nồng đậm. Người này không thể để lại! Bây giờ Tử Hoa tông của bọn họ đã không còn coi trọng thể diện với Lục Phàm, vậy thì nhất định phải nghĩ cách giết Lục Phàm. Chỉ có điều tình hình hôm nay hiển nhiên không được, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp khác. Nghĩ vậy, Hình Đạo Kiệt nhìn Lục Phàm, cười lạnh khinh thường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận