Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 104: Một cái cũng không buông tha

Chương 104: Không bỏ sót một ai
Khi Lục Phàm nhìn thấy phủ thành chủ trước mặt, không khỏi nhíu mày. Đúng là quá xa hoa. Phủ quận thủ của mình so với phủ thành chủ trước mắt này thì quả thật quá keo kiệt. Triệu Chí Nam, gã này lại biết hưởng thụ.
Triệu Chí Nam phát hiện động tác cau mày của Lục Phàm, liền mở miệng giải thích: "Điện hạ, phủ thành chủ này là do thành chủ tiền nhiệm xây dựng, thuộc hạ không hề thay đổi gì."
"Ừm!" Lục Phàm cười như không cười đáp: "Phủ thành chủ là nơi quan trọng của một thành, xa hoa một chút cũng không sao, dẫn bản vương đi vào tham quan một chút đi."
Nói xong, hắn liền nhảy xuống ngựa, cùng La Thành, An Lan và Lục Vô Song trực tiếp đi vào trong phủ thành chủ. Hai nữ hộ vệ sau khi vào thành thì ai đi đường nấy, chỉ có một bà lão tóc bạc và Ngô Duy tiếp tục đi theo.
Vừa đến cửa phủ thành chủ, tám tên thủ vệ đồng loạt quỳ một chân xuống đất. "Bái kiến thái tử điện hạ!" Cảnh tượng này lại khiến Lục Phàm híp mắt, nhanh chóng đánh giá tám tên thủ vệ một lượt, trong lòng cười lạnh. Tám người Luyện Khí cảnh cửu trọng đỉnh phong làm thủ vệ, đúng là một khoản chi lớn. Thủ vệ ở phủ quận thủ của mình chỉ có cảnh giới Đoán Thể mà thôi.
Trong lòng Lục Phàm âm thầm cười lạnh, trên mặt lại không hề lộ ra, bình tĩnh gật đầu, trực tiếp đi vào trong phủ thành chủ. Triệu Chí Nam và Sài Tử Nguyên thì không phát hiện ra sự khác thường của Lục Phàm, vô cùng cung kính dẫn đường phía trước.
Sau khi vào phủ thành chủ, Lục Phàm lại một lần nữa kinh ngạc. Đình đài lầu các, chạm rồng vẽ phượng, hòn non bộ, linh mộc, kỳ trân dị thảo khắp nơi đều có, hoàn toàn giống như một tiểu hoàng cung. Nhìn từ bên ngoài thì chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
La Thành và Lục Vô Song trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc khó che giấu, rõ ràng không ngờ một phủ thành chủ nhỏ lại xa hoa như vậy. An Lan thì lại không có gì ngạc nhiên.
Một đoàn người cứ vậy đi tới tiền sảnh phủ thành chủ ngồi xuống, mấy thị nữ dáng người mềm mại đáng yêu bưng khay ngọc dâng trà. Bàn ghế và đồ trang trí trong tiền sảnh đều là hàng cao cấp.
Lục Phàm nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trong lòng thầm nghĩ: "Gã này quả là biết hưởng thụ." Mình là thái tử đường đường mà ở phủ quận thủ thì quá đỗi bình thường, trong phủ thậm chí không có một thị nữ nào. Còn phủ thành chủ Bắc Nguyên này không chỉ xa hoa như hoàng cung, thị nữ trong phủ cũng tuyệt mỹ vô cùng. Sự khác biệt này không hề nhỏ chút nào.
Lục Phàm mượn cớ thưởng trà để suy nghĩ một hồi, đặt chén trà xuống rồi cười nói: "Trà ngon!"
Triệu Chí Nam thấy vậy vội nói: "Nếu điện hạ thích, vậy điện hạ..."
Triệu Chí Nam chưa dứt lời thì Lục Phàm đã khoát tay: "Triệu thành chủ không cần khách khí, bản vương cũng không có thói quen cướp đồ yêu thích của người khác, nếm thử một chút là đủ rồi."
Lời của Lục Phàm đến tai Triệu Chí Nam và Sài Tử Nguyên, lập tức khiến sắc mặt hai người hơi đổi. Bởi vì họ cảm thấy lời Lục Phàm nói có ý riêng.
Khi hai người chưa kịp lên tiếng, Lục Phàm liền cười tiếp tục: "Triệu thành chủ, không biết yến tiệc đón tiếp tối nay có những ai tham dự?"
Lời của Lục Phàm khiến Triệu Chí Nam hồi phục tinh thần, vội đáp: "Bẩm điện hạ, tham dự yến tiệc ngoài hai người chúng thần ra còn có một số thành viên phủ nha, cùng các thiên phu trưởng của đội quân thủ vệ..."
Đợi Triệu Chí Nam nói xong, Lục Phàm trầm ngâm một chút rồi cười: "Ít người thì không đủ náo nhiệt, hãy mời tất cả các gia chủ đại gia tộc và những người cầm lái các thương hội trong thành đến đi."
Nghe được yêu cầu này của Lục Phàm, Triệu Chí Nam và Sài Tử Nguyên lén liếc nhìn nhau, trong lòng đều nổi lên nghi ngờ. Lẽ nào tên thái tử phế vật này đã phát hiện ra điều gì rồi? Hơn nữa, chẳng phải hôm qua cấp trên đã điều động người đi đối phó với tên thái tử phế vật này sao, sao lại để hắn đến Bắc Nguyên thành được?
Chỉ tiếc cấp trên không có tin tức gì truyền xuống, nên lúc này họ chỉ có thể quyết định tạm thời.
"Sao vậy, Triệu thành chủ có gì khó xử sao?"
Triệu Chí Nam ngẩng đầu liền đối diện với nụ cười của Lục Phàm. Ánh mắt bình thản mà đầy bá đạo khiến Triệu Chí Nam giật mình, vô thức dời mắt đi chỗ khác. Ngay khi dời mắt, Triệu Chí Nam trong lòng thầm kinh hãi. Tên phế vật này không tầm thường!
Tuy trong lòng kinh sợ không gì sánh được, nhưng trên mặt hắn không hề biểu lộ ra, hít sâu một hơi rồi nói: "Nếu điện hạ thích náo nhiệt, vậy thuộc hạ sẽ cho mời tất cả bọn họ đến, có thể nhìn thấy điện hạ cũng là vinh hạnh của bọn họ."
"Vậy làm phiền Triệu thành chủ!"
Tiếp đó, Lục Phàm lại không đau không ngứa hỏi thăm vài câu, liền bảo Triệu Chí Nam sắp xếp người dẫn hắn đến chỗ nghỉ ngơi. Triệu Chí Nam muốn tự mình chỉ huy, nhưng bị Lục Phàm từ chối, nên Triệu Chí Nam bố trí hai vị thị nữ tuyệt sắc dẫn đường.
Nhìn theo hai thị nữ dẫn Lục Phàm đi khuất, Triệu Chí Nam nhíu mày, nhìn Sài Tử Nguyên bên cạnh trầm giọng nói: "Ngươi lập tức liên hệ với đầu não, hỏi xem rốt cuộc tình hình thế nào, cho người ra roi thúc ngựa đến Hán Dương thành xem có gì bất thường không..."
Việc Lục Phàm bình yên vô sự đến Bắc Nguyên thành, còn điểm danh mời những nhân vật nổi tiếng trong thành tham gia yến tiệc đón tiếp tối nay, tất cả những điều này khiến hắn có một sự bất an khó hiểu.
Sài Tử Nguyên cũng biết chuyện quan trọng, liền gật đầu mạnh.
"Được, vậy chúng ta chia nhau hành động, có tin tức gì ta sẽ lập tức truyền âm cho ngươi. Trước khi chưa nhận được nhiệm vụ cụ thể thì tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn."
Sau khi hai người nhanh chóng thương nghị một hồi, Sài Tử Nguyên dẫn đầu nhanh chóng rời đi, Triệu Chí Nam cũng gọi mấy tâm phúc sắp xếp rồi rời khỏi phủ thành chủ.
Mà tất cả chuyện này Lục Phàm tạm thời không hề hay biết.
Dưới sự dẫn đường của hai thị nữ tuyệt sắc, sáu người bọn họ đi đến phía sau phủ thành chủ, đến trước hai sân nhỏ liền nhau. Hai sân nhỏ tinh xảo vô cùng này là chỗ Triệu Chí Nam sắp xếp cho họ nghỉ lại.
Hai thị nữ tuyệt sắc muốn ở lại nghe lệnh nhưng bị Lục Phàm đuổi đi.
"Chủ công, trong bóng tối có không ít tai mắt, có cần mạt tướng..."
"Không cần, cứ coi như không biết là được." Lục Phàm khoát tay, sau đó trực tiếp đi vào sân bên trái.
Trong sân bố trí càng tinh xảo hơn, cây rừng quý mới trồng tỏa ra mùi thơm ngát, linh khí cũng rất đậm. Đây mới đúng là nơi ở để tu luyện, phủ quận thủ của mình đúng là quá keo kiệt.
"Nếu mà di chuyển phủ quận thủ đến đây cũng không tệ!" Lục Phàm trong lòng lẩm bẩm một câu, nhưng rất nhanh hắn liền loại bỏ ý nghĩ này. Bắc Nguyên thành không thích hợp làm quận thành, bây giờ cũng không phải là lúc ham hưởng thụ.
Ngay lúc Lục Phàm xem xét bố trí trong viện thì An Lan cũng đi vào nói: "Hai tên kia chắc chắn đang cho người đi đường dò xét, nếu chúng chó cùng rứt giậu thì không biết thái tử điện hạ có cách gì đối phó?"
Lời An Lan đánh gãy suy tư của Lục Phàm, hắn quay đầu nhìn về phía An Lan. Đối diện với ánh mắt tò mò của An Lan, Lục Phàm cười nhạt: "An cô nương cứ nhanh chóng đi triệu tập nhân thủ đi."
"Thành viên Thánh Giáo ở Bắc Nguyên thành, bản vương không muốn bỏ sót một ai, chỉ dựa vào số nhân mã này thì chưa đủ."
Thấy Lục Phàm có vẻ đã tính toán trước mọi việc, An Lan và Lục Vô Song liếc nhìn nhau, trong lòng hoàn toàn tràn ngập sự hiếu kỳ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận