Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 137: Quấy rối xâm nhập

Chương 137: Quấy rối xâm nhập "Lần này chúng ta dẫn 2 vạn người đánh vào Bắc Mang sơn, chém giết đối phương một canh giờ. Chém giết địch quân hơn hai ngàn tám trăm người, bên ta... Bên ta tổn thất 5600 người." Triệu Thiên Hổ dẫn đầu nói ra số thương vong của trận chiến này. Khi số liệu này được đưa ra, bầu không khí trong soái trướng nhất thời trở nên yên lặng hơn rất nhiều. Triệu Thiên Hổ và Lãng Chính Phi hốc mắt hơi phiếm hồng, hai nắm đấm siết chặt cùng nhau. Tuy rằng đây không phải lỗi của bọn hắn, nhưng tổn thất nhiều huynh đệ như vậy, trong lòng của bọn hắn đang rỉ máu. Tính trung bình thì hai người bên mình mới có thể chém giết một người đối phương, có thể thấy sự chênh lệch giữa hai bên trong chiến đấu ở rừng cây lớn đến mức nào. Im lặng một hồi lâu, Lục Phàm mới hít sâu một hơi phá vỡ sự im lặng này. "Nói rõ chi tiết tình hình bên trong Bắc Mang sơn đi." Số thương vong này vượt quá dự đoán của Lục Phàm, bất quá giờ phút này hắn cũng không biểu lộ ra gì. Triệu Thiên Hổ gật gật đầu, để tâm tình của mình ổn định lại, sau đó mới bắt đầu kể lại tình hình đại khái bên trong Bắc Mang sơn. Trong đó cũng bao gồm việc hắn bị Ân Chu và Tư Nguyên Nhị bao vây, cuối cùng lại được La Thành và Cảnh Yểm cứu đi. Trọng điểm vẫn là kể về việc chiến lực và ưu thế to lớn của Chiến Hổ quân được tăng lên trong chiến đấu ở rừng cây. Khi Triệu Thiên Hổ kể xong, Lãng Chính Phi bổ sung thêm một ít. Theo lời kể của hai người, sắc mặt mọi người trong soái trướng đều trở nên ngưng trọng. Chỉ có hai vạn Chiến Hổ quân mà đã bộc phát ra chiến lực mạnh mẽ như vậy, nếu lại tăng thêm hai vạn Chiến Hổ quân và 6 vạn thiên Võ tứ vệ khác. Việc phe mình dựa vào số nhân mã này để đánh vào Bắc Mang sơn là điều gần như không thể. Cho dù có cưỡng ép đánh vào, thì tổn thất của phe mình cũng sẽ rất lớn, so ra có chút được chả bằng mất. Đợi Triệu Thiên Hổ và Lãng Chính Phi kể lại toàn bộ, trong soái trướng lần nữa rơi vào im lặng. Một lúc sau, Lý Tồn Hiếu mới khẽ cười nói: "Kế hoạch của chúng ta vốn dĩ không phải là cưỡng ép đánh vào." "Đợt xâm nhập hôm nay coi như không tệ, ít nhất khiến đám man tử đó tưởng rằng chúng ta thật sự muốn cường công. Cho nên tiếp theo cứ dựa theo phương thức tấn công như vậy để không ngừng xâm nhập, khiến cho bọn hắn luôn ở trong trạng thái cảnh giác cao độ." Nghe Lý Tồn Hiếu nói như thế, bầu không khí trong soái trướng lúc này mới dễ dàng hơn một chút. Vừa rồi bọn họ lại rơi vào một cái sai lầm, đều đang nghĩ về cái giá của việc cường công. Lại quên mất rằng cuộc tấn công hôm nay chỉ là để xâm nhập quấy rối địch nhân mà thôi. Đợi mọi người hơi thả lỏng về sau, Lý Tồn Hiếu nhìn Triệu Thiên Hổ và Lãng Chính Phi nói: "Thiên Hổ, Chính Phi, tiếp theo các ngươi nghỉ ngơi hồi phục, sau hai canh giờ, Mã Hổ, ngươi dẫn một vạn nhân mã lần nữa phát động công kích. Nhớ kỹ, lần này không cần xông vào Bắc Mang sơn, chỉ cần ở bên ngoài đe dọa quấy nhiễu." "Vâng!" Mã Hổ hưng phấn ôm quyền. Sau khi giao phó cho Mã Hổ xong, Lý Tồn Hiếu nhìn về phía Trần Lãng: "Trần Lãng." "Có mạt tướng!" "Chờ Mã Hổ rút quân về nửa canh giờ sau, ngươi dẫn một vạn binh mã lần nữa tiến công, lần này chỉ cần tiến công trong nửa nén hương. Nửa nén hương sau lập tức thu binh, không được chậm trễ bất kỳ việc gì, hiểu chưa?" "Xin tướng quân yên tâm, mạt tướng nhất định hoàn thành nhiệm vụ!" Rất nhanh Lý Tồn Hiếu đã sắp xếp vòng thứ hai, một đoàn người trong soái trướng thương nghị bổ sung chi tiết. Hai canh giờ trôi qua rất nhanh. Trong bóng đêm bao phủ, Mã Hổ dẫn một vạn binh mã rời khỏi quân doanh, hướng về Bắc Mang sơn xuất phát. Mà Trần Lãng thì dẫn một vạn binh mã duy trì khoảng cách 500m theo sát phía sau. Lục Phàm dẫn Lý Tồn Hiếu lần nữa đi tới đỉnh đồi quan chiến trước đó. Triệu Thiên Hổ và Lãng Chính Phi cũng không ở trong quân doanh tĩnh dưỡng hồi phục, mà kiên trì đến đây cùng nhau quan chiến. Lý Tồn Hiếu không thể thuyết phục được hai người, chỉ có thể dẫn theo bọn họ cùng đến đây, Lục Phàm tự nhiên cũng không cự tuyệt. Trước đây hắn và Triệu Thiên Hổ, Lãng Chính Phi và các vạn phu trưởng khác đều chưa quen thuộc, nên không có ấn tượng gì. Nhưng bây giờ quen biết rồi, hắn lại đặc biệt thưởng thức Triệu Thiên Hổ, Lãng Chính Phi và những vạn phu trưởng này. Dù sao bọn họ đều là những anh hùng trấn giữ biên giới phía bắc, sau này cũng sẽ là thành viên trong tổ chức của hắn. "Man tử thiên Võ chắc không ngờ chúng ta sẽ lại phát động tấn công sau hai canh giờ đâu." "Nếu có thể thừa dịp bọn chúng lơ là, trực tiếp giết vào Bắc Mang sơn thì tốt." Triệu Thiên Hổ và Lãng Chính Phi vẫn còn bận tâm về việc hai canh giờ trước không thể đánh vào Bắc Mang sơn. Lục Phàm nghe vậy cười nói: "Không cần phải nóng nảy, trong vòng hai ba ngày, chúng ta nhất định có thể giết vào Bắc Mang sơn." Hắn đã truyền mệnh lệnh cho Đái Lãng, để bọn họ phối hợp La Thành và Cảnh Yểm áp dụng kế hoạch chặt đầu. Chờ kế hoạch chặt đầu được thực hiện đến một mức độ nhất định, thì có thể bắt đầu kế hoạch gây loạn. Cộng thêm việc hiện tại đang thực hiện kế hoạch làm cho địch mệt mỏi, Lục Phàm có lòng tin trong vòng ba ngày đánh vào Bắc Mang sơn, tiêu diệt hoàn toàn 4 vạn Chiến Hổ quân và 6 vạn thiên Võ tứ vệ. Hơn nữa hắn còn 8000 Giang Đông tử đệ binh chưa tung ra, đây cũng là một át chủ bài của hắn. 8000 Giang Đông tử đệ binh am hiểu công phu trên sông nước, là những thủy quân trời sinh, không ai địch lại được trên sông nước. Người ta không biết rằng, ngoài công phu trên sông nước, 8000 Giang Đông tử đệ binh còn là vua của rừng cây, đặc biệt là chiến trường đầm lầy rừng cây, bọn họ lại càng giống như u linh. Tuy so với Hãm Trận Doanh thì kém hơn, nhưng tuyệt đối không hề thua kém Chiến Hổ quân. Chỉ có điều hiện tại vẫn chưa đến thời điểm, 8000 Giang Đông tử đệ binh này hắn tạm thời không định tung ra. Dù sao khi tung những binh lính này ra thì cần tài nguyên cung cấp nuôi dưỡng, tiêu hao rất lớn. Chỉ cần không tung ra, thì sẽ không có tiêu hao, nên Lục Phàm cũng không vội. Ngay khi Lục Phàm đang nhìn Bắc Mang sơn trong bóng đêm bao phủ mà suy tư thì phía trước truyền đến tiếng la hét đinh tai nhức óc. "Giết!" Tiếng la hét đinh tai nhức óc vang vọng trời cao, một vạn Trấn Bắc quân toàn lực xông về phía Bắc Mang sơn, khiến cho mặt đất cũng rung chuyển dữ dội. Binh lính Chiến Hổ quân bên trong Bắc Mang sơn vừa mới nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện, đã lập tức bị đánh thức. "Địch tập!" Theo các bách phu trưởng và thiên phu trưởng của Chiến Hổ quân vội vàng la hét, toàn bộ binh lính Chiến Hổ quân đều cảnh giác phòng bị. Thác Bạt Kim Khánh đang trong trạng thái tu luyện cũng đột nhiên bị tỉnh giấc, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Trận chiến hôm nay tuy rằng đã chém giết không ít Trấn Bắc quân, nhưng phe mình cũng có tổn thất. Quan trọng hơn là mất Tư Nguyên Nhị và bốn thân vệ, điều này khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ. Thật vất vả mới bình ổn lại tâm trạng và nhập vào trạng thái tu luyện, kết quả giờ phút này lại bị đánh thức, làm sao hắn không tức giận cho được. "Chuyện gì xảy ra?" "Bẩm tướng quân, Trấn Bắc quân... Trấn Bắc quân lại đến tiến công." Khi thân vệ bên cạnh nói ra việc Trấn Bắc quân lại phát động tiến công, Thác Bạt Kim Khánh lập tức nổi sát ý bừng bừng. "Đồ chết tiệt, lại còn dám đến, truyền lệnh xuống, cho ta không tiếc bất cứ giá nào giết chết Trấn Bắc quân, thưởng cho toàn quân gấp đôi." Sau khi ra lệnh, Thác Bạt Kim Khánh trực tiếp cầm lấy pháp bảo đi tới tiền tuyến, muốn tự mình tham gia đồ sát. Chỉ có điều khi hắn đi lên phía trước nhất thì lại không nhìn thấy một bóng Trấn Bắc quân nào. Hắn một tay bắt một Chiến Hổ quân bên cạnh lại, sắc mặt âm trầm lạnh giọng hỏi: "Không phải nói địch tập à, địch đâu?" "Tướng quân, Trấn Bắc quân... Trấn Bắc quân không có xông tới, chỉ ở bên ngoài dạo một vòng rồi đi." Khi binh lính Chiến Hổ quân này nói ra tin tức, Thác Bạt Kim Khánh lập tức tức giận đến nỗi đẩy người binh lính ra. Tiếp theo hắn vung trường kiếm trong tay hung hăng bổ vào gốc cây phía bên trái, chặt ngang gốc cây. "Đáng chết Đại Càn con kiến hôi, đáng chết..." Sau khi tức giận chửi mắng một tiếng, Thác Bạt Kim Khánh lại quay người trở về doanh trại tạm thời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận