Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 332: Tà tu công kích

Chương 332: Tà tu công kích Một đêm thời gian trôi qua rất nhanh. Khi Hạ Hầu Đôn đến ngoài cửa phòng Lục Phàm định gõ cửa thì cửa phòng từ bên trong mở ra.
Nhìn thấy Hạ Hầu Đôn đang đưa tay định gõ cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp của An Lan thoáng hiện một chút ửng đỏ và e thẹn. Tối qua nàng không hề rời khỏi phòng Lục Phàm mà đã ở lại qua đêm.
Đương nhiên, hai người không có tiến xa hơn một bước cuối cùng. Chuyện này không phải vì Lục Phàm không muốn, mà là An Lan chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Tuy nàng đã có tình cảm với Lục Phàm và cả hai cũng đã bày tỏ tấm lòng với nhau, nhưng bước thêm một bước đối với nàng có ý nghĩa rất quan trọng, trong lòng nàng vẫn rất lo lắng và hồi hộp.
Vì vậy, vào thời điểm quyết định, nàng đã rút lui khiến Lục Phàm khá bất đắc dĩ. Nhưng Lục Phàm cũng không ép buộc An Lan.
Dù sao An Lan bây giờ là người phụ nữ của hắn, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không thể thay đổi được sự thật này. Vậy nên, sớm hay muộn thì nàng cũng sẽ là của hắn thôi.
May sao hắn đã dạy An Lan học một số kiến thức mới, nhờ đó mới giải tỏa được áp lực trong lòng mình.
Chính vì vậy, An Lan khi nhìn thấy Hạ Hầu Đôn chờ ở ngoài cửa mới vô thức cảm thấy hơi xấu hổ. Đặc biệt là khi nghĩ đến những kiến thức mới mà Lục Phàm đã dạy nàng tối qua, điều này càng khiến mặt nàng đỏ bừng, toàn thân hứng chịu một sự rung động lớn, nàng không ngờ Lục Phàm lại có kiến thức như vậy.
Trong lòng An Lan cảm thấy xấu hổ thì Lục Phàm cũng có chút ngượng ngùng. May mắn sự lúng túng này nhanh chóng qua đi, hắn khẽ ho một tiếng rồi chủ động nắm tay An Lan đi ra ngoài.
Hạ Hầu Đôn thấy vậy liền tránh sang một bên nói: "Chủ công, thuộc hạ đã cho Hồ Thành Hải chuẩn bị ba con ngựa, lúc nào cũng có thể xuất phát."
Lục Phàm nghe vậy liền gật nhẹ đầu, sau đó dẫn An Lan xuống lầu.
Khi đi ra bên ngoài Thiên Hương Lâu, Thượng Hòa Thành, Cổ Thế Anh và Hồ Thành Hải đều tự mình dắt ba con ngựa đứng chờ sẵn ở đó.
Nhìn thấy dáng vẻ ân cần của ba người, Lục Phàm cũng không biết nói gì hơn. Nhưng hắn biết ba người này lúc nào cũng muốn thể hiện trước mặt mình, cho nên cũng không để ý lắm.
Dù sao, đối với thuộc hạ, việc muốn thể hiện trước mặt người ở vị trí cao là rất bình thường, Lục Phàm cũng không có gì để ngại.
Đợi Lục Phàm ba người đi đến gần, Thượng Hòa Thành cùng Cổ Thế Anh lập tức cung kính cúi mình hành lễ.
"Bái kiến điện hạ."
Lục Phàm nhàn nhạt gật đầu cười, rồi nói với ba người: "Mọi việc an bài đều đã sắp xếp xong, các ngươi chỉ cần thành thật làm theo là được, đừng làm bản vương thất vọng."
"Xin điện hạ yên tâm." Thượng Hòa Thành nghe vậy liền lập tức cung kính vô cùng tỏ thái độ.
Tiếp theo Lục Phàm lại đơn giản dặn dò thêm vài câu, ba người đều ghi nhớ hết vào lòng.
Giao phó xong mọi chuyện, Lục Phàm ba người cũng không tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, trực tiếp lên ngựa, giục ngựa hướng về phía cửa thành mà đi. Dù sao sau đó phải đến Vân Hoa Thành, vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm.
Sau khi rời khỏi Thác Bạt thành, Lục Phàm ba người giục ngựa đi thẳng về phía bắc Thác Bạt thành.
Khi Lục Phàm ba người đang đến Vân Hoa thành, Thác Bạt Đình cùng Thác Bạt Hồng Thanh cùng những người khác mang theo Quy Hải Nhất Đao cũng rời khỏi Thác Bạt thành.
Có sự tồn tại đáng sợ như Quy Hải Nhất Đao, bọn họ đã sớm không thể chờ đợi muốn ra tay. Chỉ là vì Lục Phàm vẫn chưa động thủ, nên bọn họ không tiện cướp trước. Vì vậy, sau khi Lục Phàm rời đi, Thác Bạt Đình mới bắt đầu hành động.
Cùng lúc đó, tin tức Lục Phàm rời khỏi Đại Càn để tiến vào Thiên Võ Hoàng triều cũng được ảnh vệ truyền đến tai Càn Hoàng.
Sau khi biết tin này Càn Hoàng lại không nói gì thêm. Nhưng Kinh Nhất có thể thấy được từ nụ cười trên mặt Càn Hoàng rằng tâm trạng của hắn đang rất vui vẻ.
Tình hình trong Đại Càn hiện tại không còn là điều Lục Phàm quá quan tâm nữa. Chỉ cần bắc cảnh không xảy ra chuyện gì lớn, thì hắn không còn nỗi lo nào nữa.
Huống chi bắc cảnh còn có Lý Tồn Hiếu, Tần Quỳnh, La Thành cùng các võ tướng khác, còn có Khương Thượng và Lý Tư cùng các năng thần trị quốc, cộng thêm toàn bộ Trấn Bắc quân.
Trước đây mối đe dọa của bắc cảnh là đám man di Thiên Võ. Nhưng nay nam quan đều nằm trong tay mình, mối đe dọa này tự nhiên cũng không còn.
Vậy nên, đối với Lục Phàm lúc này, việc làm sao thu được nhiều tài nguyên hơn, nắm giữ nhiều thế lực hơn, và sớm đánh hạ Thiên Võ Hoàng triều mới là quan trọng nhất.
Dù sao việc nắm quyền kiểm soát Thiên Võ Hoàng triều cũng là một trong những nhiệm vụ của hệ thống, hơn nữa phần thưởng của nhiệm vụ này cũng rất phong phú.
Trên đường lớn, Lục Phàm ba người giục ngựa phi nhanh, bụi đất bay mù mịt phía sau. Dọc đường cũng gặp không ít các đoàn thương buôn và tu sĩ đơn độc.
May mắn là các đoàn thương buôn và tu sĩ này đều không phải kẻ ngốc, họ đều thấy được Lục Phàm ba người không dễ chọc, nên cũng không có ai không biết điều đến khiêu khích.
Cứ thế phi nhanh đi đường khoảng ba bốn canh giờ, Lục Phàm ba người nhìn thấy mấy chục cỗ thi thể.
Mấy chục cỗ thi thể này đều đã khô quắt, trông giống như xác ướp. Trên mặt đất vẫn còn vết máu lớn và dấu vết tranh đấu, có vẻ như nơi đây vừa trải qua một cuộc chiến kịch liệt.
Ngoài mấy chục cỗ thi thể ra, còn có đầy đất mảnh vỡ xe ngựa và xác của mấy con ngựa. Rõ ràng, những người này hẳn là thuộc cùng một đoàn thương buôn.
Thương đội bị cướp là chuyện thường tình, ở trong Đại Càn chuyện như vậy cũng xảy ra liên tục. Nhưng điều khiến Lục Phàm ba người nghi ngờ là hình dáng của mấy chục cỗ thi thể này.
Trong lúc Lục Phàm cùng Hạ Hầu Đôn đang nghi hoặc thì An Lan nhìn những thi thể này như suy tư nói:
"Có lẽ là do những tà tu chuyên hút năng lượng của người khác để tu luyện gây ra."
Khác với Đại Càn Hoàng triều, trong Thiên Võ Hoàng triều có rất nhiều tà tu như cổ tu, thi tu, khôi lỗi tu sĩ...v.v...
Chính vì vậy mà dân phong ở Thiên Võ Hoàng triều rất mạnh mẽ, tuyệt đại đa số thủ đoạn của tu sĩ Thiên Võ đều rất tàn nhẫn độc ác. Nhất là những tà tu ở Thiên Võ Hoàng triều.
Bọn họ không chỉ tàn nhẫn độc ác với những người khác, mà còn rất tàn nhẫn với chính mình. Để tu luyện các loại tà công nghịch thiên, họ không tiếc biến cơ thể của mình thành vật chứa để nuôi dưỡng các loại cổ trùng độc hay các loại hung thú kỳ dị chứa đầy kịch độc.
Mặc dù tà công rất mạnh, nhưng quá trình tu luyện lại vô cùng tàn khốc và đau đớn. Có thể chịu được sự đau khổ đó để tu luyện tà công, có thể hình dung những tà tu này đáng sợ đến nhường nào.
Ngay khi An Lan vừa dứt lời, hai bên rừng núi đột nhiên phát ra mấy tiếng xé gió.
Vút...
Chỉ thấy hai bên trái phải rừng núi có hơn mười viên châu màu đen bay thẳng về phía ba người họ.
"Muốn chết!"
Hạ Hầu Đôn quát lạnh một tiếng, lực lượng vô hình trong nháy mắt bao trùm về phía hai bên trái phải.
Ngay khi lực lượng vô hình của Hạ Hầu Đôn bao phủ lên những viên châu đó, Ầm...
Theo những tiếng nổ lớn, mười mấy viên châu màu đen toàn bộ phát nổ, những làn sương mù màu đen quỷ dị theo những vụ nổ đó mà phát ra.
Những viên châu này không phải là oanh thiên lôi mà chính là những viên châu chứa độc đặc thù.
Lục Phàm không hề do dự, trực tiếp dùng linh lực kết giới bao phủ lấy mình và An Lan.
Hạ Hầu Đôn thì vung tay một cái, linh lực xung quanh ngưng tụ thành một cái hộ tráo linh khí, đem những sương mù đen kia gom lại rồi ném sang bên trái rừng cây.
Những thủ đoạn nhỏ này đối với Hạ Hầu Đôn mà nói không hề có uy hiếp gì, mà lại còn chọc giận hắn.
Không giống như Hạ Hầu Đôn động thủ, trong hai bên rừng núi thì có bảy tu sĩ mặt mũi dữ tợn xấu xí thoát ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận