Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 204: An Lan mời

Chương 204: An Lan mời
Theo miệng phong ấn bị mở ra, Thác Bạt Duyên Lộc lập tức dùng ánh mắt oán hận vô cùng nhìn Lục Phàm, gầm nhẹ nói: "Họ Lục, có bản lĩnh thì giết chúng ta đi, tra tấn chúng ta tính là anh hùng hảo hán gì." Nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Lục Phàm sợ là đã thủng trăm ngàn lỗ.
Nhìn Thác Bạt Duyên Lộc mặt đầy oán độc căm hận, Lục Phàm nhàn nhạt mở miệng nói: "Đến bây giờ miệng vẫn còn cứng rắn như thế, xem ra phải tiếp tục hầu hạ các ngươi mới được." Lục Phàm vừa dứt lời bình thản vô cùng, Tào Chính Thuần lập tức cười gằn nhìn về phía bốn người Thác Bạt Duyên Lộc.
Bốn người Thác Bạt Duyên Lộc mặt đầy oán độc nhìn thấy Tào Chính Thuần nhe răng cười, lập tức sợ đến run lẩy bẩy. "Không... Không... Lục Phàm, chúng ta nhận thua, chúng ta nhận thua, chúng ta không dám mạnh miệng nữa." Thác Bạt Kim Khánh không chịu nổi trước, trực tiếp mở miệng cầu xin tha thứ. Nếu chỉ là gọn gàng giết bọn chúng, vậy thì bọn chúng tự nhiên chẳng có gì phải e ngại. Nhưng đối mặt với kiểu tra tấn không giống người của Tào Chính Thuần, bọn chúng thật sự không thể chịu đựng nổi. Nghĩ đến những ngày bị tra tấn vừa qua, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng bọn chúng đạt đến cực hạn. Giờ phút này, ước muốn lớn nhất của bọn chúng cũng chỉ là nhanh chóng chết đi. Thác Bạt Duyên Lộc lúc này cũng không kìm được, sắc mặt trắng bệch nhìn Lục Phàm, run giọng nói: "Lục Phàm, những gì cần nói chúng ta đều đã nói rồi, ngươi thân là thái tử Đại Càn, ngược đãi tù binh như vậy thật sự là vi phạm đạo nghĩa."
Nghe Thác Bạt Duyên Lộc nói mình vi phạm đạo nghĩa, Lục Phàm đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó liền bật cười. Chỉ là nụ cười của hắn vô cùng băng lãnh. "Hừ, vi phạm đạo nghĩa, các ngươi cũng xứng nói đến hai chữ đạo nghĩa... Đã các ngươi dám xâm phạm, vậy phải chuẩn bị trả cái giá thật lớn." Tiếng nói mang theo sát ý lẫm liệt vừa dứt, Lục Phàm trực tiếp búng tay bắn ra bốn đạo linh quang.
Vút...
Bốn đạo linh quang bắn ra trực tiếp xuyên thủng mi tâm của Thác Bạt Duyên Lộc, Thác Bạt Kim Khánh và hai vạn phu trưởng.
Phốc phốc...
Theo máu tươi phun ra ngoài, bốn cái đầu người gục xuống, âm thanh nhắc nhở cũng vang lên trong đầu Lục Phàm.
【 Đinh, chém giết tu sĩ Ngưng Hồn cảnh tứ trọng, thu hoạch được 40 vạn tích phân. 】
【 Đinh, chém giết tu sĩ Chân Đan cảnh tứ trọng, thu hoạch được 4 vạn tích phân! 】
【 Đinh, chém giết tu sĩ Chân Đan cảnh nhị trọng, thu hoạch được hai vạn tích phân! 】
【 Đinh, chém giết tu sĩ Chân Đan cảnh tam trọng, thu hoạch được 3 vạn tích phân! 】
Không để ý đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống trong đầu, Lục Phàm thu xác của bốn người này cho hệ thống.
【 Đinh, thu xác thành công, thu hoạch được 13 vạn tích phân. 】
Lại có thêm 13 vạn tích phân vào tài khoản, Lục Phàm lộ ra vẻ mặt hài lòng vô cùng. So với việc chém giết sĩ tốt bình thường, việc chém giết các tu luyện giả cường đại mới nhận được tích phân đủ phong phú.
Liếc qua xiềng xích rơi trên mặt đất, Lục Phàm thở nhẹ một hơi nói: "Đi thôi!" Vừa đến bên ngoài gian phòng, Lục Phàm bỗng dừng bước, ánh mắt bình thản nhìn về phía trước. Chỉ thấy Lục Vô Song dẫn theo Ngô Duy đang đứng ở đó. Dừng lại trong chốc lát, Lục Phàm dẫn theo Tào Chính Thuần tiếp tục đi về phía trước, đi đến trước mặt Lục Vô Song rồi dừng lại, nhìn nàng thản nhiên nói: "Có chuyện gì, nói đi!"
"Ngươi..." Vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ của Lục Phàm khiến Lục Vô Song không khỏi khó thở. Mình dù sao cũng là Bình Tây quận chúa, là đường muội của hắn, vậy mà hắn lại đối với mình lạnh nhạt như vậy, thật đáng hận.
Nhìn Lục Vô Song bộ dạng sốt ruột, Lục Phàm nhíu mày, trực tiếp lách qua Lục Vô Song hướng về phía tiền sảnh đi đến. Thấy Lục Phàm không có chút hứng thú muốn hỏi han, Lục Vô Song càng thêm tức giận. Nhưng nghĩ đến lời An Lan dặn dò, nàng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hô: "Uy, An Lan muốn gặp ngươi, có chuyện trọng yếu muốn thương lượng, ngươi muốn đến thì đến, không đến coi như xong."
Tức giận vô cùng để lại câu nói này, Lục Vô Song liền dẫn Ngô Duy quay người rời đi. Lúc đi ngang qua người Lục Phàm, nàng còn cố ý lạnh lùng hừ một tiếng để bày tỏ sự bất mãn của mình. Ngô Duy ở phía sau chỉ có thể bất đắc dĩ khom người xin lỗi Lục Phàm.
"Quận chúa còn nhỏ tuổi, không hiểu nhiều chuyện, mong thái tử điện hạ đừng trách."
Lục Phàm không để ý, trực tiếp khoát tay ra hiệu cho hắn rời đi. Ngô Duy thấy Lục Phàm không có ý truy cứu, lần nữa khom người nói lời cảm tạ, sau đó mới đuổi theo Lục Vô Song rời đi. Nhìn chủ tớ hai người lần lượt rời đi, Lục Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn thực sự không hiểu cái cô đường muội này rốt cuộc muốn làm gì. Và hắn cũng rất hoài nghi việc cô đường muội này đến đây là chủ ý của nàng, hay là chủ ý của ông tứ thúc. Nếu là chủ ý của cô đường muội thì còn đỡ. Nhưng nếu đây là chủ ý của ông tứ thúc, vậy thì hắn không thể không phòng bị. Mặc dù chưa từng gặp qua ông tứ thúc, nhưng qua những tin tức lan truyền thì biết đó là một người thâm sâu khó lường, mưu trí kinh người. Một người như vậy làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích và ý đồ, nên hắn không thể không kiêng dè.
Nghĩ vậy, Lục Phàm hít sâu một hơi, nói với Tào Chính Thuần: "Đi, đi Thiên Hương Lâu." Hắn và An Lan đã đạt thành hợp tác. Bây giờ An Lan cho Lục Vô Song tới tìm hắn, chắc chắn là có chuyện gì đó. Nói xong, Lục Phàm liền dẫn Tào Chính Thuần rời khỏi phủ quận thủ, thẳng đến Thiên Hương Lâu. Hai người không có đi xe ngựa, cứ vậy dạo bước trên đường phố phồn hoa để đi. Có Tào Chính Thuần, một cường giả đỉnh phong Ngưng Hồn cảnh cửu trọng ở bên cạnh, Lục Phàm không cần lo lắng điều gì. Trên đường đến Thiên Hương Lâu, Lục Phàm lấy ra ngọc giản mà Tào Chính Thuần đã đưa cho, bắt đầu xem xét. Trong ngọc giản ghi lại những tin tức mà bốn người Thác Bạt Duyên Lộc và Thác Bạt Kim Khánh đã nói ra. Những tin tức này bao gồm những chuyện liên quan đến gia tộc Thác Bạt, cũng có cả những chuyện liên quan đến thiên Võ hoàng triều, tóm lại đủ loại thông tin đều có. Lục Phàm đương nhiên rất hứng thú với những tin tức này. Dù sao thì hắn cũng hoàn toàn không biết gì về thiên Võ hoàng triều, những thông tin mà bốn người Thác Bạt Duyên Lộc cung cấp này lại vô cùng có giá trị. Vì cái gọi là biết người biết ta, trăm trận không thua. Nếu muốn hủy diệt thiên Võ hoàng triều, thì nhất định phải có hiểu biết đầy đủ về thiên Võ hoàng triều.
Theo linh thức không ngừng đọc các nội dung được ghi trong ngọc giản, Lục Phàm ngày càng hiểu rõ hơn về thiên Võ hoàng triều. Đại Càn cảnh, ngoài Đại Càn hoàng thất ra thì mạnh nhất là mười thế lực nhất lưu và tám đại thế gia. Còn thiên Võ hoàng triều thì mạnh nhất là thiên Võ hoàng thất cùng tứ đại gia tộc. Thiên Võ hoàng thất và tứ đại gia tộc cùng nhau nắm trong tay thiên Võ hoàng triều. Ngoài thiên Võ hoàng thất và tứ đại gia tộc ra, trong thiên Võ hoàng triều còn có tám thế lực nhất lưu. Chỉ là tám thế lực nhất lưu này không thể so sánh được với thiên Võ hoàng thất và tứ đại gia tộc. Đương nhiên, cũng không thể coi thường tám thế lực nhất lưu này. Ngoài ra, thế lực nhất lưu trong hoàng triều chỉ là cấp bậc phân chia trong phạm vi hoàng triều đó thôi. Thế lực nhất lưu trong một hoàng triều căn bản không thể so sánh với thế lực nhất lưu trong Thần Châu.
Ngoài những thông tin phổ biến này, trong ngọc giản còn ghi lại một vài tin tức quan trọng khác. Có thể lúc này những tin tức này chưa cần dùng đến, nhưng khi phản công đến Thiên Nam quan hay là tấn công vào thiên Võ hoàng triều thì sẽ có tác dụng lớn. Và những tin tức mà Lục Phàm đặc biệt chú trọng chính là những thông tin liên quan đến gia tộc Thác Bạt. Bao gồm số lượng cường giả và quân tư trong gia tộc Thác Bạt, cũng như rất nhiều thông tin liên quan đến các sản nghiệp của gia tộc này. Dù sao, nếu muốn tấn công vào thiên Võ hoàng triều, thì gia tộc Thác Bạt đang trấn thủ Thiên Nam quan chính là bức bình phong đầu tiên.
Trong lúc Lục Phàm đang tìm đọc hết các thông tin trong ngọc giản, thì hắn và Tào Chính Thuần đã đến trước cửa Thiên Hương Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận