Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 276: Kích động Hạ Hầu Đôn

"Chương 276: Kích động Hạ Hầu Đôn"
"Bái kiến chủ công!"
Hạ Hầu Đôn tiến đến liền khom người hành lễ với Lục Phàm, Lục Phàm xua tay ra hiệu cho Hạ Hầu Đôn ngồi xuống.
Hạ Hầu Đôn còn tưởng Lục Phàm có nhiệm vụ gì muốn bàn giao, liền ngồi xuống chờ đợi Lục Phàm an bài.
Dưới ánh mắt soi mói của Hạ Hầu Đôn, Lục Phàm từ trong thương khố hệ thống lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật và một cái túi trữ vật đặc thù đặt trước mặt Hạ Hầu Đôn.
"Trong chiếc nhẫn trữ vật có ba món pháp bảo, ngươi hẳn là rất quen thuộc, còn túi trữ vật này là túi thú sủng, tọa kỵ bên trong cũng là đưa cho ngươi."
Nghe Lục Phàm nói, Hạ Hầu Đôn nhất thời kích động đứng lên, nhìn chiếc nhẫn trữ vật và túi thú sủng trên bàn mà hưng phấn nói:
"Chủ công, cái này… Đây thật sự là cho ta sao?"
Nhìn Hạ Hầu Đôn kích động khó tin, Lục Phàm gật đầu cười.
Vốn dĩ những bảo vật này thuộc về Hạ Hầu Đôn, chỉ là hệ thống cất giữ trong thương khố mà thôi.
"Mở ra xem đi."
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Lục Phàm, Hạ Hầu Đôn cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật rồi đưa một bên linh thức vào dò xét.
Khi nhìn thấy ba món pháp bảo ở một bên trong nhẫn trữ vật, cả người hắn nhất thời ngây ra, vẻ mặt không dám tin.
"Chủ công, cái này... Cái này..."
Ba món pháp bảo ở một bên trong nhẫn trữ vật hắn quả thực không thể quen thuộc hơn.
Vì ba món pháp bảo này đều là pháp bảo hắn đã sử dụng ở kiếp trước, chỉ cần nhìn thoáng qua, cảm giác huyết mạch tương liên quen thuộc đó đã trào dâng trong lòng.
Hắn vốn cho rằng không còn cơ hội nhìn thấy bảo vật của mình ở kiếp trước nữa, không ngờ chúng lại xuất hiện ở đây.
Nhìn Hạ Hầu Đôn vô cùng kích động, Lục Phàm cười nói: "Xem thêm túi thú sủng đi."
Hạ Hầu Đôn thức tỉnh là ký ức tổng hợp, dung hợp nhiều thế giới song song.
Bảo vật và tọa kỵ đều đến từ các thế giới song song khác nhau, nhưng đều thuộc về Hạ Hầu Đôn.
Nghe Lục Phàm nói, Hạ Hầu Đôn trong lòng có suy đoán, tay phải run rẩy cầm lấy túi thú sủng.
Khi linh thức tiến vào túi thú sủng nhìn thấy ông bạn già quen thuộc kia, hốc mắt hắn trực tiếp ẩm ướt.
Đối với người bạn già kiếp trước cùng mình vào sinh ra tử, hắn quả thực quá quen thuộc.
U Minh Ma Lang bên trong túi thú sủng sau khi cảm nhận được khí tức của Hạ Hầu Đôn, cũng lập tức đứng lên, phát ra tiếng gầm kích động hưng phấn.
Nghe tiếng gầm hưng phấn kích động của ông bạn già, hốc mắt Hạ Hầu Đôn hoàn toàn đỏ hoe.
Khi thức tỉnh ký ức tổng hợp, hắn đã biết đây là một thế giới hoàn toàn mới, không có bất kỳ liên quan gì đến những thế giới kiếp trước của hắn.
Điều này cũng có nghĩa hắn đã hoàn toàn từ biệt với những thế giới kiếp trước.
Tuy rằng trên mặt hắn không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, nhưng trong lòng vẫn còn rất nhiều luyến tiếc.
Trong đó, điều luyến tiếc nhất chính là ông bạn già và pháp bảo của hắn.
Bây giờ tất cả những gì hắn luyến tiếc đều được chủ công ban cho, cũng coi như giải quyết triệt để vướng bận cuối cùng trong lòng hắn.
Hít một hơi sâu, cưỡng chế sự hưng phấn kích động cùng cảm xúc nội tâm cảm động, Hạ Hầu Đôn quỳ một gối trước mặt Lục Phàm.
"Đa tạ chủ công."
Nhìn Hạ Hầu Đôn hành lễ, Lục Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đỡ hắn lên.
"Sau này không cần động một chút là lại hành đại lễ, khi có người thì có thể như vậy, lúc không có ai coi như xong. Ký ức kiếp trước của ngươi đã thức tỉnh, hẳn phải biết các ngươi đều là người thân cận nhất của ta, nên những nghi thức xã giao khách sáo này không cần."
Nghe Lục Phàm chân thành nói những lời này, Hạ Hầu Đôn gật đầu thật mạnh.
Sau khi khôi phục ký ức tổng hợp kiếp trước, hắn đoán rằng chủ công cũng giống mình đều đến từ thế giới khác.
Cũng đoán rằng Bàng Đức và La Thành cùng mình cũng ở tình huống tương tự.
Chỉ là bọn họ không biết vì sao mà vẫn chưa thức tỉnh ký ức kiếp trước mà thôi.
Trước kia hắn chỉ là suy đoán chứ không có đáp án chính xác.
Nhưng lúc này, sau khi nghe Lục Phàm nói những lời này thì đã chứng minh sự suy đoán trong lòng của hắn là chính xác.
Cũng chứng minh Lục Phàm tin tưởng hắn, điều này làm hắn càng thêm kính sợ và trung thành với Lục Phàm.
Nhìn Hạ Hầu Đôn mặt đầy cuồng nhiệt kính sợ, Lục Phàm cười nói: "Về nghỉ ngơi đi, ngày mai xuất phát lên đường."
"Vâng, chủ công."
Hạ Hầu Đôn vô cùng cung kính gật đầu, sau đó rời khỏi phòng Lục Phàm, lúc ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa.
Vừa bước ra ngoài phòng, Hạ Hầu Đôn đã hận không thể lập tức rời đi nơi này, tìm một chỗ để phóng thích ông bạn già của mình ra xem.
Nhưng nghĩ đến chủ công còn ở đây, hắn cũng chỉ có thể nén hết những xao động trong lòng xuống.
Dù sao an nguy của chủ công quan trọng hơn tất cả.
Nhỡ đâu mình vừa rời đi mà Bàng Đức không thể đối phó địch nhân xuất hiện thì chủ công sẽ gặp nguy hiểm.
Dù gì thì ông bạn già cũng đang ở trong túi thú sủng, mình tùy thời cũng có thể gặp lại nó, không cần vội trong khoảng thời gian ngắn này.
Nghĩ vậy, Hạ Hầu Đôn thở dài một hơi, hài lòng thỏa dạ quay về phòng mình.
Lục Phàm ở trong phòng suy tư một lát, cũng không có tâm trạng tiếp tục tu luyện, trực tiếp lên giường đi ngủ.
Có Thất Tinh Tuyệt Sát Trận bảo vệ căn phòng này, hắn không lo lắng có ai đó có thể lẻn vào một cách lặng lẽ.
Huống chi, Hạ Hầu Đôn và Bàng Đức mỗi người còn ở một phòng bên cạnh.
Một đêm thời gian thoáng chốc trôi qua.
Đêm nay, Lục Phàm ngủ rất say giấc, khi xuống giường toàn thân sảng khoái, cảm giác tràn đầy sức lực.
Tuy rằng cuộc sống như vậy rất thoải mái, nhưng đây không phải điều hắn muốn.
Nghĩ vậy, Lục Phàm thu lại trận bàn Thất Tinh Tuyệt Sát Trận, sau đó vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc vừa rửa mặt xong bước ra thì có tiếng gõ cửa.
Mở cửa thì thấy An Lan.
Hôm nay, An Lan lại mặc thường phục thoải mái hơn cho việc di chuyển, bớt đi chút quyến rũ, thêm phần chín chắn.
Tuy rằng bớt đi chút quyến rũ nhưng An Lan lại có thêm một hương vị khác.
Nhưng Lục Phàm đã sớm âm thầm cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không được có mối liên hệ quá sâu với An Lan.
Vì vậy chỉ nhìn An Lan thoáng qua một chút rồi lập tức chuyển hướng mắt đi chỗ khác.
Thấy Lục Phàm không nhìn mình chằm chằm như ngày hôm qua nữa, trong lòng An Lan không khỏi cảm thấy thất vọng.
Nhưng nàng cũng không biểu lộ sự thất vọng ra, đối với Lục Phàm cười nói: "Bọn họ đều đang ở đại sảnh chờ, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể xuất phát."
Nhìn An Lan báo cáo, Lục Phàm lắc đầu: "Những việc này ngươi tự an bài là được, không cần báo cáo cho ta."
Dù sao, mình và An Lan là quan hệ hợp tác, nhưng hành động của An Lan bây giờ giống như đang báo cáo với mình, khiến hắn có chút không quen.
Nghe Lục Phàm nói vậy, An Lan đột nhiên sực tỉnh, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ.
Vừa mới thu xếp xong xuôi, nàng vô ý thức đã muốn báo cáo với Lục Phàm.
Đương nhiên, là để báo cho Lục Phàm rằng mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng hay là muốn được Lục Phàm nhìn mình thêm chút nữa thì chính nàng cũng không biết.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của An Lan, Lục Phàm trong lòng lại càng thêm bất đắc dĩ.
Nhưng lúc này, hắn không biểu hiện ra, cũng không nói thêm gì, đóng cửa phòng rồi đi thẳng xuống lầu.
An Lan thấy vậy thì sờ sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình rồi đi theo xuống lầu.
Khi xuống đại sảnh tầng một, Lục Vô Song và Ngô Duy đã ngồi chờ ở một chiếc bàn.
Trên bàn bày đầy những món thịt và rượu phong phú, nhưng không ai động đũa.
Đợi khi Lục Phàm đi đến, mọi người đều đứng lên chào hỏi Lục Phàm.
Lục Phàm thấy thế bất đắc dĩ gật đầu, rồi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, Lục Phàm cũng đi đến ngồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận