Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 35: Vương gia tàng bảo khố

"Thái tử điện hạ thật là có thủ đoạn độc ác, vậy mà trực tiếp diệt tộc Vương gia."
"Thôi đi, Vương gia làm càn làm bậy, lần này coi như đụng phải thiết bản, bị tiêu diệt cũng đáng đời!"
Trước phủ đệ Vương gia, đám đông dân chúng và tu sĩ tụ tập đều đang nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt mỗi người một vẻ phức tạp.
Có người gào khóc, có người che mặt nức nở, có người quỳ trên mặt đất hô to thái tử điện hạ vạn tuế...
Tuyệt nhiên không ai vì Vương gia bị diệt tộc mà kêu oan, cũng không ai cảm thấy tiếc hận hay đại loại vậy.
Từ đó có thể thấy danh tiếng của Vương gia ở thành Hán Dương này tệ hại đến mức nào.
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Triệu Thiên Sinh đội mũ rộng vành ẩn mình trong đám đông mặt mày vô cùng nghiêm trọng, trong mắt hiện rõ sự chấn kinh và khó tin.
Hắn đã sớm biết tin phế vật thái tử vào thành, có điều hắn chẳng hề để tâm.
Một tên phế vật thái tử mà thôi, không đáng để hắn chú ý.
Cho đến khi tin tức Lý gia tam thiếu bị giết truyền đến tai, hắn mới thoáng chút hứng thú.
Nhưng sự việc của Lý gia tam thiếu còn chưa qua một hai canh giờ, thì lại có tin Vương gia nhị thiếu bị chém giết.
Tiếp đó là tin gia chủ Vương gia bị phế tu vi, Vương gia có ý mưu phản nên bị thái tử diệt tộc.
Loạt tin liên tiếp này khiến hắn trực tiếp choáng váng.
Đến khi hoàn hồn, hắn liền tự mình đến đây để xác minh tin tức thực hư.
Kết quả đúng là như vậy.
Vương gia, một trong bốn thế lực bá chủ của thành Hán Dương giống như Triệu gia của hắn, vậy mà thật sự bị diệt tộc.
Cánh cửa lớn phủ đệ Vương gia mở toang, có thể nhìn thấy bên trong cảnh tượng tay chân cụt lìa cùng mặt đất bị nhuộm đỏ hoàn toàn bởi máu tươi.
"Hắn... Hắn sao dám, chẳng lẽ hắn không biết sau lưng Vương gia là Tử Hoa tông sao?"
Vương Đằng, đại thiếu gia của Vương gia là thiên tài siêu cấp lừng lẫy ở bắc cảnh, hơn nữa còn sở hữu kiếm đạo thể chất.
Chính vì thế, khi mười hai tuổi, Vương Đằng đã được tông chủ Tử Hoa tông, Hình Nói Kiệt thu nhận làm đệ tử thân truyền.
Nay mười lăm năm trôi qua, Vương Đằng đã là đệ tử nội môn đứng đầu của Tử Hoa tông, hơn nữa còn là người kế nhiệm chức tông chủ Tử Hoa tông.
Tin tức này đã lan rộng khắp toàn bộ bắc cảnh, có thể nói không ai không biết, không người nào không hay.
Việc Vương gia có thể giữ vững vị trí một trong tứ đại gia tộc ở Hán Dương thành là nhờ vào núi dựa lớn là Tử Hoa tông.
Trong Đại Càn hoàng triều có mười thế lực nhất lưu, Tử Hoa tông đứng thứ chín trong số đó.
Ngay lúc Triệu Thiên Sinh không dám tin lẩm bẩm thì một giọng nói trầm trọng cũng vang lên bên cạnh.
"Không phải mãnh long không qua sông, chúng ta sợ là đều đánh giá thấp phế vật thái tử trong lời đồn này rồi!"
Giọng nói này làm Triệu Thiên Sinh giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn sang, rõ ràng là Tôn Thắng Hổ, gia chủ Tôn gia cũng đang đội mũ rộng vành giống hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Tôn Thắng Hổ hít sâu một hơi nói: "Ngày đầu vào thành, đã đắc tội với Lý gia, diệt Vương gia, cái này... không phải một kẻ phế vật có thể làm ra."
Nếu là bình thường, Triệu Thiên Sinh không ngại châm chọc khiêu khích Tôn Thắng Hổ một phen.
Nhưng giờ phút này, đối diện với kẻ thù chung, hắn không có tâm trạng đó.
"Một phế vật không đáng sợ, đáng sợ là tên phế vật này chỉ đang che mắt thiên hạ... Lẽ nào..."
Triệu Thiên Sinh vừa nói được một nửa, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Nghe vậy, sắc mặt Tôn Thắng Hổ cũng kịch biến: "Chẳng lẽ kế hoạch bại lộ?"
Hai người sắc mặt khó coi nhìn nhau, lập tức quay người rời khỏi nơi này...
... Sâu trong phủ đệ Vương gia.
Lục Phàm sắc mặt lạnh nhạt đứng bên ngoài từ đường Vương gia, Tần Quỳnh và La Thành canh giữ bên cạnh.
"Chủ công, tìm thấy rồi!"
Nghe tiếng hô từ bên trong truyền ra, trong mắt Lục Phàm lóe lên vẻ vui mừng, nhanh chân bước vào.
Hắn dẫn theo Lý Tồn Hiếu đến đây chính là để tìm tàng bảo khố của Vương gia.
Trong trữ vật giới của Vương Lệ và hai lão tổ Vương gia xác thực có một lượng lớn tài nguyên.
Nhưng Vương gia chiếm cứ thành tây Hán Dương lâu như vậy, lũng đoạn việc buôn bán ở thành tây, tài nguyên tích lũy được chắc chắn không chỉ có bấy nhiêu.
Rất nhanh, Lục Phàm dẫn Tần Quỳnh và La Thành vào từ đường Vương gia.
Vòng qua tấm bình phong sau tấm minh bài lớn vừa bước vào cửa, hiện ra một tế đàn đặt linh vị.
Lý Tồn Hiếu đang đứng ở phía sau tế đàn, ba người Lục Phàm dừng lại phía sau, bất ngờ nhìn thấy một cửa ngầm sau tế đàn.
"Chủ công, cánh cửa ngầm này vốn được trận pháp che giấu, mạt tướng phá vỡ vào kiểm tra một chút rồi, không có nguy hiểm gì."
Đợi Lý Tồn Hiếu nói xong, Lục Phàm gật đầu cười nói: "Đi thôi, vào xem bên trong có thu hoạch gì."
Nói rồi Lục Phàm dẫn đầu đi về phía cửa ngầm, Lý Tồn Hiếu theo sát phía sau.
Phía sau cửa ngầm là một thông đạo xoắn ốc đi xuống, không dài, chỉ tầm một hai trăm mét.
Cuối thông đạo là một cửa đá vững chãi, trên cửa đá cũng có dao động trận pháp.
Lý Tồn Hiếu thấy thế liền bước lên phía trước, quay đầu nói với Lục Phàm: "Chủ công, các người lui lại phía sau một chút, để mạt tướng phá cánh cửa đá này."
Lục Phàm gật đầu cùng ba người Tần Quỳnh và La Thành lùi lại mười mấy mét.
Thấy ba người đã lùi đến vị trí an toàn, hai tay Lý Tồn Hiếu hiện ra Vô Song Tử Kim Quyền Sáo.
"Uống!"
Lý Tồn Hiếu khẽ quát một tiếng, thân hình như một con Man Ngưu cuồng bạo, vung song quyền nện thẳng vào cửa đá.
Nhìn cảnh này, Lục Phàm không nhịn được thầm gật đầu: "Không hổ là Lý Tồn Hiếu!"
Cảm thán, trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến một nhân vật ngưu nhân khác cùng Lý Tồn Hiếu nổi danh.
Vương bất quá bá, tướng bất quá lý!
Bây giờ Lý Tồn Hiếu đã xuất hiện, không biết khi nào có thể triệu hồi ra Tây Sở Bá Vương.
Không biết phiên bản thần thoại của Tây Sở Bá Vương cùng Lý Tồn Hiếu ai mạnh hơn chút nhỉ?
Ầm!
Lục Phàm đang mải suy nghĩ thì bị một tiếng nổ đinh tai nhức óc đánh thức.
Cả mặt đất rung lên dữ dội theo tiếng nổ, như động đất.
Nhìn về phía trước, cánh cửa đá có dao động trận pháp bất ngờ bị Lý Tồn Hiếu dùng song quyền đánh nát.
Nhìn cái lỗ thủng sâu hơn một thước trên cửa đá, Lục Phàm âm thầm gật đầu, nhưng cũng không quá mức chấn kinh.
Dù sao Lý Tồn Hiếu đã là tu vi Ngưng Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong.
"Chủ công có thể vào rồi!"
Lục Phàm gật đầu, nhanh chân tiến lên, chỉ thấy sau cửa đá lại là một lối đi khác.
Nhưng lối đi này rất ngắn, chỉ tầm bảy tám mét, cuối thông đạo ánh lên những ánh sáng chói mắt.
Để phòng ngừa bất trắc, Lý Tồn Hiếu đi trước, sau đó là ba người Lục Phàm.
Khi cả bốn người đến cuối, chợt bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Trước mặt rõ ràng là một không gian ngầm vô cùng rộng lớn.
Trên đỉnh và bốn bức tường xung quanh khảm vô số dạ minh châu, khiến nơi này sáng như ban ngày.
Trong không gian rộng lớn có vài khu vực được phân chia ngay ngắn.
Có những rương lớn xếp chồng lên nhau, bên trong chứa toàn là kim tệ và ngân tệ, số lượng không biết bao nhiêu.
Còn có những dãy kệ gỗ nhỏ thẳng hàng, trên đó trưng bày vô số hộp ngọc và bình ngọc.
Bên trong đựng các loại linh dược linh đan, cùng các loại công pháp tu luyện và sách cổ võ kỹ.
Ngoài ra còn có những vật liệu luyện khí không rõ tên, đủ loại pháp bảo binh khí... vân vân.
Đi dạo hết tàng bảo khố rộng lớn, Lục Phàm không khỏi thở dài một tiếng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận