Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 534: Ngũ Chỉ sơn dị biến

Chương 534: Ngũ Chỉ sơn dị biến
Bởi vì Hà Tình, An Lan cùng Trầm Yên Nhiên ba nàng đều mang khăn che mặt, cho nên đoàn người vào thành sau lại không gây ra sự chú ý nào. Bất quá sau khi vào thành, Lục Phàm bọn người phát hiện tu sĩ bên trong thành đều đang bàn tán xôn xao chuyện gì đó. Lục Phàm mơ hồ nghe được ba chữ mấu chốt là Ngũ Chỉ sơn, bí cảnh và dị tượng. Điều này khiến hắn có cảm giác không tốt lắm. Dù sao mục tiêu thứ nhất của bọn hắn khi đến Đông Nguyên hoàng triều chính là đến Ngũ Chỉ sơn thăm dò bí cảnh phúc địa kia. Cho nên giờ phút này nghe được những tin tức này, hắn lập tức liên tưởng đến nhiều thứ. Giờ phút này, Lục Phàm không có tâm trạng tìm khách sạn trước, mà mang theo mọi người đến một tửu lâu vô cùng náo nhiệt. Sau khi vào đại sảnh tửu lâu, có thể nghe được tu sĩ đang nghị luận tin tức này. Lục Phàm bọn người ngồi xuống một bàn trống, gọi một bàn đầy thịt rượu. Khi thịt rượu còn chưa tới, Lục Phàm đã nghe rõ tin tức từ bàn bên cạnh truyền đến:
"Thật là đáng tiếc, Ngũ Chỉ sơn bùng phát thiên địa dị tượng, lại có bí cảnh xuất thế, bên trong nhất định ẩn chứa cơ duyên tạo hóa khó có thể tưởng tượng."
"Có cơ duyên tạo hóa thì sao, đã bị phong tỏa rồi, hễ ai đến gần đều bị g·iết c·hết, ai dám đến c·ướp đoạt."
Nghe rõ ràng tin tức bàn bên cạnh nghị luận, trong lòng Lục Phàm nhất thời trầm xuống. Đông Nguyên hoàng triều có khả năng xuất hiện ngọn Ngũ Chỉ sơn thứ hai không lớn, hơn nữa đều có bí cảnh phúc địa. Như vậy, cái bí cảnh phúc địa bọn họ nói đến, rất có thể là cái bí cảnh phúc địa mà nhóm người mình muốn tìm kiếm. Chỉ là bí cảnh phúc địa kia vị trí vô cùng bí ẩn, nhóm người mình dù có bản đồ, cũng phải cẩn thận tìm kiếm một phen mới có thể tìm ra. Vậy cái bí cảnh phúc địa này làm sao lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn bùng phát thiên địa dị tượng. Trong nhất thời, nội tâm Lục Phàm xuất hiện đủ loại nghi hoặc suy nghĩ. Ngay khi một bàn thịt rượu được bưng lên đầy đủ, Lục Phàm cũng không có tâm trạng nếm thử. Địch Thanh thấy vậy liền vỗ vai một trung niên tu sĩ bàn bên cạnh.
Trung niên tu sĩ này đang cùng đồng bọn oán trách về việc không thể đi thăm dò cơ duyên, vừa bất mãn vừa khó chịu. Giờ phút này bị Địch Thanh đột ngột vỗ vai thì vừa sợ vừa tức, nhất thời trừng mắt nhìn Địch Thanh. Khi hắn chuẩn bị chửi mắng Địch Thanh thì ánh mắt Địch Thanh lạnh lẽo, một tia s·át khí trong nháy mắt bao phủ lên người hắn. Bởi vì s·át ý của Địch Thanh chỉ nhắm vào người này, cho nên những người khác không cảm thấy gì. Vốn muốn tức giận chửi mắng, người này cảm nhận được sát ý k·h·ủ·n·g b·ố liền bị dọa toàn thân run rẩy. Ba tên tu sĩ ngồi cùng bàn thấy thế cũng nhận ra có điều bất thường, lập tức đứng dậy bỏ chạy ra ngoài. Nhìn thấy đồng bạn bỏ rơi mình mà chạy trốn, trung niên tu sĩ này sợ đến muốn khóc, vội vàng run giọng nói:
"Tiền bối, hiểu lầm, hiểu lầm rồi..."
Nhìn gã sắp bị mình dọa cho tè ra quần, Địch Thanh mới thu hồi s·át khí, rồi mở miệng nói:
"Các ngươi vừa nãy nghị luận cái bí cảnh và Ngũ Chỉ sơn kia là tình huống như thế nào, nói rõ chi tiết, nếu dám giấu diếm, cẩn thận cái mạng chó của ngươi."
Trung niên tu sĩ này ban đầu còn tưởng rằng mình đắc tội Địch Thanh ở đâu, cho nên trong lòng hoảng loạn. Lúc này nghe Địch Thanh chỉ hỏi chuyện này thì thở phào nhẹ nhõm, vội vỗ ngực nói:
"Tiền bối yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối không dám giấu diếm."
Rồi trung niên tu sĩ vội vàng kể hết những gì mình biết, không dám giấu diếm điều gì. Theo gã kể chi tiết, Lục Phàm bọn người cuối cùng đã biết đầu đuôi sự việc.
Hai ngày trước, dãy núi liên miên chỗ Ngũ Chỉ sơn liên tục rung chuyển dữ dội, khiến khu vực xung quanh mấy trăm dặm cũng rung chuyển theo. Liên tiếp rung chuyển mấy chục lần, khiến mặt đất xuất hiện nhiều khe nứt như hẻm vực. Sau đó có không ít cường giả trực tiếp đến dãy núi chỗ Ngũ Chỉ sơn thăm dò. Kết quả mấy ngàn tu sĩ đi thăm dò đều c·hết hết, cuối cùng chỉ có một tu sĩ Luyện Thần cảnh trốn thoát. Tu sĩ Luyện Thần cảnh đó sau khi trốn được, liền trở nên điên dại, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó, dường như đã gặp phải một thứ tồn tại vô cùng k·h·ủ·n·g b·ố. Có một số cường giả muốn trấn áp tên này, để khai thác một ít thông tin từ miệng hắn. Nhưng hễ ai đến gần, gã Luyện Thần cảnh n·ổi đ·i·ê·n sẽ c·ô·ng kích điên cuồng, hơn nữa lại là kiểu c·ô·ng kích đồng quy vu tận. Bất đắc dĩ, cuối cùng mấy cường giả Luyện Thần cảnh cùng nhau ra tay chém g·iết hắn. Sau đó Đông Nguyên hoàng thất cùng bảy thế lực nhất lưu trong Đông Nguyên hoàng triều liên hợp lại, phái hơn mười cường giả đứng đầu đến thăm dò. Kết quả những cường giả này cũng đều biến mất, không một ai trở về. Sau khi những cường giả này biến mất vào đêm hôm đó, dãy núi liên miên chỗ Ngũ Chỉ sơn bùng phát thiên địa dị tượng. Trên đỉnh toàn bộ dãy núi xuất hiện một hư ảnh k·h·ủ·n·g b·ố vô cùng lớn, hư ảnh đó có ba cái đầu, sáu cánh tay. Hư ảnh to lớn phát ra hào quang đỏ như m·á·u, cao khoảng mấy ngàn thước. Đặc biệt dưới ánh trăng, cái hư ảnh dị tượng to lớn lại càng thêm k·h·ủ·n·g b·ố. Sau khi dị tượng k·h·ủ·n·g b·ố đó xuất hiện vào buổi sáng ngày kế tiếp, bên trong Ngũ Chỉ sơn xuất hiện một cánh cổng truyền tống lớn. Tin tức này lập tức lan truyền khắp Đông Nguyên hoàng triều, thu hút vô số tu sĩ đến Ngũ Chỉ sơn. Đông Nguyên hoàng thất và bảy thế lực nhất lưu liên kết cùng nhiều thế lực nhị lưu đỉnh phong trực tiếp phong tỏa toàn bộ Ngũ Chỉ sơn. Bất cứ tu sĩ nào dám đến gần Ngũ Chỉ sơn, đều sẽ bị chém g·iết không thương tiếc. Cho đến giờ, đã có mấy trăm tu sĩ không tin tà bị chém g·iết, người có tu vi cao nhất là một tán tu cường giả Ngưng Hồn cảnh cửu trọng. Bởi vì t·h·ủ đ·o·ạn t·h·iết huyết như vậy, nên vô số tu sĩ chạy đến phụ cận Ngũ Chỉ sơn chỉ có thể rút lui đến nơi xa chờ đợi. Một số tu sĩ tu vi tương đối thấp không thèm ngồi chờ, mà rút lui rời đi luôn. Mà gã này cũng là một trong số các tu sĩ rút lui. Dù sao hắn chỉ là một tu sĩ nhỏ bé Ngưng Nguyên cảnh, đến đó ngay cả tư cách đục nước béo cò cũng không có. Cũng chính vì vậy, những người quay về này rất khó chịu, nên mới tụ tập lại một chỗ chửi bới những thế lực phong tỏa Ngũ Chỉ sơn kia.
Sau khi kể chi tiết sự tình đã xảy ra, trung niên tu sĩ tâm thần bất định khẩn trương nhìn Địch Thanh cùng đoàn người Lục Phàm nói:
"Các vị tiền bối, chuyện đã xảy ra là như vậy, tiểu nhân tuyệt đối không hề giấu diếm gì."
Nhìn vẻ mặt vô cùng khẩn trương của gã, Lục Phàm trầm ngâm một chút rồi khoát tay nói:
"Được rồi, ngươi đi đi."
Nghe được lời của Lục Phàm, trung niên tu sĩ lập tức k·í·c·h đ·ộ·n·g đứng lên cảm tạ:
"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối!"
Nói xong thì lòng bàn chân như bôi dầu, lập tức thoát khỏi tửu lâu này, sợ chậm chân sẽ bị Địch Thanh chém g·iết. Bất quá Lục Phàm bọn người không để ý đến kẻ đã bỏ trốn, mà im lặng suy tư.
Sau khi trầm mặc một hồi, An Lan nhìn Lục Phàm mở miệng nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận