Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 468: Quái xà công kích

Chương 468: Quái xà c·ô·n·g k·í·c·h
Một lát sau.
Lục Phàm cùng Dịch Thanh hai người đã xuống tới độ sâu 1.300 mét.
Vốn cho rằng càng xuống dưới ánh sáng sẽ càng kém, nhưng không ngờ ở đây lại sáng hơn nhiều so với khu vực bên trên.
Chỉ thấy trên vách đá dựng đứng của hố trời bất ngờ xuất hiện một số tinh thạch phát ra ánh sáng đỏ.
Những tinh thạch này giống như dạ minh châu, chiếu rọi một bên trong hố trời vô cùng sáng sủa.
Mặc dù chưa đạt đến mức sáng như ban ngày, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Lục Phàm đạp không đến sát rìa hố trời, đưa tay gỡ một viên tinh thạch đỏ đang phát sáng trên vách đá.
Viên tinh thạch này lớn cỡ đầu trẻ sơ sinh, cầm trên tay có cảm giác ấm áp nhè nhẹ.
"Hệ thống, đây là cái gì?"
【 Đinh, vật này là viêm tinh... Sau khi thu hồi có thể nhận được 1000 tích phân.】
Hệ thống giới thiệu xong còn đưa ra giá thu hồi khiến Lục Phàm có chút kinh ngạc.
Không ngờ một viên viêm tinh như vậy lại có thể quy đổi thành 1000 tích phân.
Nếu chỉ có một viên viêm tinh thì không đáng nói, nhưng viêm tinh trên vách đá xung quanh có lẽ phải đến mấy nghìn viên.
Thu hết mấy nghìn viên viêm tinh này, số tích phân thu được cũng không phải là nhỏ.
Nghĩ vậy, Lục Phàm không vội xuống tiếp mà bắt đầu cách không gom nhặt những viên viêm tinh này.
Dịch Thanh tuy không biết Lục Phàm thu thập những tinh thạch này để làm gì, nhưng hắn cũng làm theo, gom những tinh thạch trên vách đá rồi đưa đến trước mặt Lục Phàm.
Hai người làm việc tất nhiên sẽ nhanh hơn một người, trong chớp mắt, viêm tinh trên vách đá đã bị hai người thu gom sạch sẽ.
Sau khi gom hết số viêm tinh bên trên, Lục Phàm cùng Dịch Thanh tiếp tục xuống dưới, đồng thời không ngừng gom thêm viêm tinh.
Khi viêm tinh trên vách đá đã bị Lục Phàm và Dịch Thanh gom hết, hố trời vốn đang sáng ngời bỗng chìm vào bóng tối.
Rất nhiều tu sĩ đi theo sau Lục Phàm và Dịch Thanh xuống tới đây, nhìn thấy cảnh này lập tức không nhịn được mà thấp giọng chửi rủa.
Tuy miệng thì chửi, nhưng tốc độ đi xuống lại đột nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều.
Bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc.
Nhìn thấy Lục Phàm và Dịch Thanh đều đang thu thập viêm tinh trên vách đá, họ liền đoán được loại tinh thạch này chắc chắn có giá trị.
Nếu không có giá trị gì, Lục Phàm và Dịch Thanh cần gì phải thu thập những thứ này.
Vì vậy rất nhanh bọn họ đã đuổi kịp Lục Phàm và Dịch Thanh.
Sau đó bọn họ bắt đầu cùng Lục Phàm và Dịch Thanh tranh đoạt viêm tinh trên vách đá, tốc độ lại còn nhanh hơn.
Nhìn những tu sĩ đang tranh nhau gom viêm tinh, Lục Phàm không khỏi giật giật khóe miệng.
Dịch Thanh thấy vậy liền truyền âm nói: "Chủ công, có muốn giải quyết đám người này không?"
Trong lúc truyền âm, trong đôi mắt xanh của Dịch Thanh lóe lên một tia s·át khí và hung quang.
Đám người này mạnh nhất cũng chỉ mới Ngưng Hồn cảnh mà thôi, đối với hắn hoàn toàn chỉ là đám kiến hôi, nhấc ngón tay là có thể dễ dàng nghiền c·hết.
Nhưng Lục Phàm nghe được truyền âm liền lắc đầu: "Không cần thiết, có lẽ lát nữa còn cần đến bọn chúng."
Nơi này có nguy hiểm hay không còn chưa chắc chắn.
Nếu bọn chúng không xuống thì thôi, đã xuống đây thì vừa hay có thể để chúng chia sẻ một số nguy hiểm.
Nghe Lục Phàm nói vậy, Dịch Thanh chỉ có thể thu lại s·át khí và hung quang trong mắt, tiếp tục ở bên cạnh Lục Phàm.
Mà những tu sĩ kia thấy Dịch Thanh và Lục Phàm làm ngơ thì càng tăng tốc độ thu thập.
Thậm chí, những tu sĩ Ngưng Hồn cảnh còn chủ động hướng xuống sâu hơn để dò xét, thu hết viêm tinh trên vách đá.
Thấy động tác của những người này, Lục Phàm cũng lười tranh đoạt.
Chỉ cần bọn chúng không đến trêu chọc mình, hắn cũng lười ra tay đối phó bọn chúng.
Nhưng nếu bọn chúng không biết sống c·hết mà đến khiêu khích hắn, hắn cũng không ngại g·i·ết c·hết.
Còn về số viêm tinh này cũng không quan trọng.
Có thể thu được thì tốt, không thu được cũng không ảnh hưởng gì.
Dù sao mục đích hắn đến đây là để dẫn p·h·át thiên địa dị tượng bảo vật, chứ không phải những viêm tinh này.
Hơn nữa, trước khi nhìn thấy cơ duyên tạo hóa thì nên điệu thấp một chút thì hơn.
Nếu lúc này mà bộc phát thực lực cường hãn, nhất định sẽ khiến mọi người cảnh giác đề phòng.
Tuy bên cạnh hắn có Dịch Thanh, đủ để dễ dàng hủy diệt đám người này, nhưng Lục Phàm không muốn vì tự cao mà lật thuyền trong mương.
Dù sao chết chìm đều tại nước.
Từ xưa đến nay, vì tự cao tự đại mà thất bại vẫn lạc có vô số cường giả, hắn không muốn giẫm vào vết xe đổ.
Cứ tiếp tục xuống khoảng ba trăm mét nữa thì Dịch Thanh đột nhiên chắn trước mặt Lục Phàm.
"Chủ công, có biến."
Vừa nói, Dịch Thanh lập tức dùng linh lực bản thân kết thành một lớp bảo hộ bao bọc Lục Phàm.
Ngay khi Dịch Thanh làm xong tất cả thì từ phía dưới truyền đến những tiếng kêu th·a·m t·h·i·ết, kinh hoàng.
"A..."
Cùng với những tiếng kêu th·a·m t·h·i·ết là tiếng gió xé cùng tiếng gầm rú đầy kinh hãi.
Nghe động tĩnh phía dưới, Lục Phàm cũng biến sắc.
Các tu sĩ lúc đầu vẫn còn muốn xuống dưới tiếp giờ cũng vội vàng dừng lại, ai nấy mặt đều lộ vẻ cảnh giác đề phòng, không che giấu nổi sự sợ hãi trên khuôn mặt.
Dù sao phía dưới một màu tăm tối, không nhìn thấy gì, nên căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc này, từ phía dưới có tu sĩ đ·ạ·p không t·r·ố·n lên.
Chỉ thấy người trốn lên m·á·u me đầy người, y phục rách nát, đầu tóc bù xù như ăn mày.
Mặt của họ thì trắng bệch, khắp khuôn mặt là vẻ kinh hoàng.
Khi t·r·ố·n lên, họ còn không ngừng quay đầu nhìn xuống, như thể có thứ gì đáng sợ đang đuổi theo vậy.
Những tu sĩ không xuống thấy vậy liền vội vàng hỏi han.
"Phía dưới đã xảy ra chuyện gì?"
Đối diện với sự hỏi thăm của rất nhiều tu sĩ, tu sĩ may mắn sống sót run rẩy đáp:
"Rất nhiều rắn, những con rắn mọc cánh và móng vuốt, thật đáng sợ..."
Sau khi nghe tu sĩ sống sót kinh hãi kể lại, đông đảo tu sĩ mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra khi bọn họ vì tranh đoạt viêm tinh mà xuống sâu hơn thì những con rắn mọc cánh và móng vuốt từ các vách đá trong hố trời bay ra.
Tốc độ của những con quái xà này rất nhanh, chúng trực tiếp x·u·y·ê·n qua thân thể tu sĩ.
Hơn nữa, móng vuốt của quái xà có thể tùy ý xé rách kết giới linh lực, cho dù là tu sĩ Ngưng Hồn cảnh cũng b·ị th·ương nặng.
Ngoài người này may mắn chạy thoát thì những tu sĩ Chân Đan cảnh xuống dưới đều đã b·ị g·iết c·hết.
Thậm chí, hai cường giả Ngưng Hồn cảnh cũng đã bỏ mạng.
Còn các cường giả Ngưng Hồn cảnh khác ít nhiều cũng bị thương, vội vã tháo chạy xuống sâu hơn.
Khi biết được tình hình này, các tu sĩ dừng lại ở chỗ này lập tức hoảng loạn.
"Phải làm sao đây, phía dưới có quái xà k·h·ủ·n·g b·ố như vậy, phía trên thì có trận pháp kết giới cản trở, lẽ nào chúng ta phải bị vây c·hết ở đây sao?"
"Không được, chúng ta nên lên trên thôi, tiếp tục xuống dưới chỉ t·ử ở trong tay quái xà thôi."
Mấy trăm tu sĩ dừng lại ở đây lập tức chia làm ba phe.
Một bộ phận trực tiếp đạp không bay lên, muốn tìm cách phá vỡ kết giới kia để trở về mặt đất.
Một bộ phận thì định ở lại xem xét tình hình.
Còn một bộ phận thì không quan tâm, định tiếp tục xuống dưới, hy vọng có thể tránh được sự c·ô·n·g k·í·c·h của quái xà.
Dịch Thanh nhìn Lục Phàm, truyền âm hỏi: "Chủ công, chúng ta tiếp tục xuống dưới hay là?"
Lục Phàm nhìn thoáng qua những tu sĩ khác xung quanh rồi nói thẳng: "Đi, xuống dưới."
Nói xong, hắn liền tiếp tục xuống, Dịch Thanh đi theo phía sau.
Những tu sĩ muốn tiếp tục xuống nhìn thấy Lục Phàm và Dịch Thanh đi xuống tiếp, cũng ào ào đi theo sau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận