Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 54: Mời chào Miêu Hoài

Chương 54: Mời chào Miêu Hoài Có điều hắn biết tính cách của Lục Vô Song. Nếu lúc này mình phản ứng lại nàng, nàng nhất định sẽ đánh rắn theo gậy để dò xét mình. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hắn lười nhác cùng vị biểu muội lòng mang ý đồ xấu này đ·á·nh nhau bằng lời nói sắc bén, cho nên lạnh lùng hừ một tiếng, nhắm mắt làm như không thấy.
Thấy Lục Phàm không phản ứng lại mình, Lục Vô Song trong lòng nhất thời tức giận. "Gã này quả nhiên khó chơi… Khó trách đến cả đám người Cổ Thiết Phong đều bị hắn ám toán, được rồi, kệ hắn vậy..." Nghĩ đến lời cảnh cáo của Ngô lão, Lục Vô Song cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Lần này, biểu hiện của Lục Vô Song đều bị Khương Thượng và Lý Tư nhìn thấy, hai người không khỏi âm thầm buồn cười. Bọn họ biết thân phận của Lục Vô Song, cũng nhận ra vị Bình Tây quận chúa này không đơn thuần như vẻ ngoài. Tuy vậy, bọn họ cũng không quá bài xích. Dù sao thân phận của Bình Tây quận chúa không hề đơn giản, sau lưng là Trấn Tây Vương, một trong bốn đại vương gia của Đại Càn, người đang nắm giữ 30 vạn Trấn Tây quân. Nếu có thể khiến Trấn Tây Vương thần phục ủng hộ chủ công, vậy thì…
Một lát sau, Lục Phàm cùng mọi người được trăm tên Trấn Bắc quân hộ tống trở về quận thủ phủ. Đợi Lục Phàm xuống xe ngựa, Miêu Hoài tiến lên trước mặt Lục Phàm chắp tay ôm quyền: “Điện hạ, vậy mạt tướng xin về bẩm mệnh!”
Nhìn Miêu Hoài muốn cáo từ rời đi, Lục Phàm nhíu mày, mở miệng cười nói: “Miêu tướng quân, ngươi gia nhập Trấn Bắc quân được bao lâu rồi?”
“Ngạch!” Câu hỏi của Lục Phàm khiến Miêu Hoài có chút ngẩn người, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Mạt tướng đã gia nhập Trấn Bắc quân được 23 năm, trong quân đội đảm nhiệm chức vụ thiên phu trưởng.”
“23 năm, thời gian ngược lại là đủ lâu, nhưng chức vị thiên phu trưởng thì lại có chút bạc đãi ngươi.”
“Điện hạ, ngài…” Miêu Hoài không hiểu ý Lục Phàm là gì, định hỏi thăm nhưng Lục Phàm đã cười ngắt lời: “Ngươi có hứng thú tiếp tục đảm nhiệm chức vụ thủ tướng Hán Dương thành kiêm quận úy Hán Dương quận không?”
Lời này vừa thốt ra, Miêu Hoài lập tức ngây người. Quận thủ là chức quan cao nhất của một quận, dưới quận thủ là quận thừa, còn dưới quận thừa là quận úy. Quận úy nắm trong tay binh mã của cả quận, quản lý tất cả các đội tuần tra, vệ binh cùng các tướng sĩ thủ thành, hơn nữa còn có một bộ phận quyền hạn về pháp luật. So với chức thiên phu trưởng, địa vị của quận úy thật sự khác quá xa. Bởi vì Đại Càn có đến mấy trăm vị thiên phu trưởng, còn quận úy chỉ có 72 người, ai mạnh ai yếu, không cần nói cũng biết.
Sau một thoáng ngây người, trên mặt Miêu Hoài nhất thời lộ ra vẻ kích động khó giấu.
“Điện hạ, cái này...cái này...”
“Ha ha, không cần phải vội vàng trả lời, cứ về suy nghĩ kỹ một chút đi, nghĩ thông suốt thì đến phủ quận thủ tìm bản vương... Nhớ kỹ, bản vương chỉ cho ngươi ba ngày.”
Nói xong, Lục Phàm đầy ẩn ý vỗ vai Miêu Hoài, rồi quay người đi vào quận thủ phủ, Trương Kỳ theo sát phía sau. Khương Thượng và Lý Tư không vội đi theo vào. Khương Thượng liếc nhìn Lý Tư một cái, Lý Tư khẽ gật đầu, rồi trực tiếp tiến đến gần Miêu Hoài cười nói: “Dù làm người hay làm việc, lựa chọn luôn quan trọng hơn nỗ lực, có những việc không thể chỉ nhìn bề ngoài.”
Sau khi đã nói rõ, Lý Tư cùng Khương Thượng đi vào phía trong quận thủ phủ.
Nhìn hai người đi vào quận thủ phủ, trong mắt Miêu Hoài hiện lên vẻ do dự, giằng xé. Hắn biết Lục Phàm đang muốn lôi kéo mình, đưa ra một quân bài rất nặng, nhưng là... Nhìn chằm chằm cánh cổng lớn của quận thủ phủ một lúc, Miêu Hoài hít sâu một hơi, mang theo trăm tên Trấn Bắc quân quay người rời đi.
...
“Khương lão, ngài nói tên kia sẽ đồng ý chứ?” “Nếu là trước khi đến quân doanh Trấn Bắc, tên kia nhất định sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại thì... Ha ha...” Nhìn Khương Thượng trí tuệ thâm sâu, Lý Tư cũng cười theo.
Lúc này Khương Thượng đột nhiên dừng bước, thâm ý nhìn Lý Tư cười nói: “Thông Cổ, tài trí mưu lược của ngươi không hề kém lão phu, lão phu cũng không phải là kẻ nhỏ mọn, cho nên ngươi không cần cố ý tự hạ mình như vậy. Hán Dương thành quá nhỏ, biên cảnh phía Bắc cũng quá nhỏ, sớm muộn gì chủ công cũng sẽ Long Đằng Cửu Thiên, đến lúc đó cần đến chúng ta những người này đi chia sẻ gánh nặng. Ngươi càng thể hiện nổi bật, lão phu càng cao hứng, chủ công cũng vậy, cho nên... Ta nói đến đây thôi, ngươi đừng trách lão phu nhiều chuyện đấy.”
Những lời này khiến Lý Tư ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, lập tức lùi lại hai bước, cúi người hành lễ với Khương Thượng. “Nghe quân một lời, hơn đọc sách mười năm, xin Khương lão cứ yên tâm, lời nói hôm nay, Thông Cổ nhất định khắc ghi trong lòng, vĩnh thế không quên.”
“Ha ha ha, Thông Cổ nói quá lời rồi… Đi thôi, đừng để chủ công chờ lâu.” “Vâng, Khương lão!”
Khi Khương Thượng và Lý Tư đi vào tiền sảnh, Phí Y, Vương Hồn, Hướng Sủng và Đoạn Quýnh đã chờ sẵn ở đó.
“Bái kiến chủ công!” “Ngồi xuống đi!” Lục Phàm gật đầu với Khương Thượng và Lý Tư, sau đó nhìn Phí Y và Vương Hồn. Không đợi hắn hỏi, Phí Y và Vương Hồn đồng thời đứng dậy, Phí Y dẫn đầu ôm quyền nói: “Bẩm chủ công, thư mời đã đưa thành công đến tay Lý Thiên Hùng, gia chủ Lý gia và Tôn Thắng Hổ, gia chủ Tôn gia..."
Phí Y nói ngắn gọn xong, Vương Hồn tiếp lời: "Chủ công, Triệu Thiên Sinh, gia chủ Triệu gia, cũng đã nhận thư mời và cho biết sẽ đến dự tiệc sớm vào tối nay."
Sau khi nghe Phí Y và Vương Hồn thuật lại chi tiết việc đi đưa thư mời cho ba đại gia tộc, Lục Phàm trầm ngâm suy nghĩ. Tối nay, hắn định sẽ trực tiếp ngả bài với ba gia tộc còn lại này. Hoặc là thần phục, hoặc là c·hết! Ban đầu, hắn định sẽ từ từ tính kế, nhưng sau khi tiêu diệt Vương gia, hắn đã tạm thời thay đổi chủ ý. Khi không có thực lực tuyệt đối thì phải chậm rãi mưu đồ. Nhưng hiện tại, khi đã không còn e ngại ba đại gia tộc này, thì hắn cũng không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Tất nhiên, điều quan trọng hơn cả là, việc phát hiện một số lượng lớn quân bị trong kho tàng của Vương gia đã khiến hắn cảm thấy cấp bách. Nếu không giải quyết vấn đề của ba đại gia tộc, Hán Dương thành sẽ xuất hiện nội loạn, ngoại thù, và bị địch hai mặt tấn công. Nghĩ đến đây, Lục Phàm hít sâu một hơi, nhìn Hướng Sủng và Đoạn Quýnh nói: "Hướng Sủng, Kỷ Minh, các ngươi lập tức đi truyền tin cho Thúc Bảo Quý Quyền, tối nay phải phong tỏa tất cả các cửa thành. Ngoài ra, phải để tất cả các đội tuần tra và quân thủ thành Hán Dương mang giáp phục chỉnh tề, sẵn sàng chờ lệnh của bản vương."
Nói đến đây, hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Ngoài ra, để Công Nhiên mang theo 50 người… Thôi được rồi, để một mình Công Nhiên đi cũng được." Nghe sự sắp xếp lần này của Lục Phàm, Hướng Sủng và Đoạn Quýnh biết được tối nay sẽ có đại sự xảy ra, lập tức hưng phấn đứng lên ôm quyền hành lễ. “Mạt tướng tuân mệnh!”
Nhận lệnh xong, hai người vội vàng rời đi. Lục Phàm nhìn Trương Kỳ và nói tiếp: “Trương Kỳ, tối nay nhiệm vụ của các ngươi năm người là không được rời mắt khỏi Bình Tây quận chúa nửa bước, không được để nàng và Ngô Duy ra khỏi phòng nửa bước, cứ nói là lệnh của bản vương, hiểu chưa!”
“Mạt tướng tuân mệnh!”
“Lý Tư, Phí Y, Vương Hồn, tối nay ba người các ngươi mỗi người dẫn quân đi giám sát Lý gia, Tôn gia, Triệu gia. Bọn họ có bất kỳ động thái lạ nào thì lập tức phái người đến báo, không được chậm trễ.” “Thuộc hạ tuân mệnh!” Dưới trướng không có người tài giỏi nào có thể dùng, Lục Phàm đành phải để ba mưu sĩ của mình ra mặt. Cũng may cả ba đều có chút tu vi nhất định, dùng để dẫn người theo dõi cũng đủ rồi.
Nhanh chóng sắp xếp mọi việc xong xuôi, trong tiền sảnh chỉ còn lại Lục Phàm và Khương Thượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận