Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 628: Chưa từng có phồn vinh bắc cảnh

Sau gần nửa canh giờ.
Ngồi tại vị trí chủ tọa, Lục Phàm hai mắt đang nhắm chặt bỗng mở ra, đồng thời cũng tắt chức năng dò xét.
【 Đinh, chức năng dò xét đã đóng, phí tổn 200 vạn tích phân, đã tự động khấu trừ. 】
Tuy vừa rồi hắn nhắm mắt trông như đang ngủ, nhưng thực tế là hắn đã thông qua chức năng dò xét để theo dõi nhất cử nhất động bên trong Hán Dương thành.
Vì có chức năng dò xét đánh dấu tất cả vị trí của những người áo đen kia, lại trực tiếp truyền tin cho Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh, Tần Quỳnh, Hạ Hầu Uy và Bàng Đức.
Thêm vào đó, La Thành và Tào Chính Thuần cùng những người khác cũng gia nhập, đám người áo đen kia căn bản không thể trốn thoát.
Sau gần nửa canh giờ chém g·iết, tất cả người áo đen đều bị g·iết sạch, không một ai sống sót.
Thật ra không phải là bọn hắn không muốn bắt sống, mà vì những người áo đen này toàn bộ đều hung hãn không sợ c·h·ết.
Chỉ cần cảm thấy mình không phải đối thủ, bọn chúng không chọn tự bạo thì cũng cắn nát túi d·ịch đ·ộ·c trong miệng để tự v·ẫn.
Nhưng Lục Phàm đã lấy được tin tức mình cần từ hai gã Luyện Thần cảnh Lục Ma s·á·t thủ này.
Cho nên việc đám người áo đen kia sống hay c·h·ết cũng không còn ý nghĩa với hắn nữa.
Lát sau, bên trong thành khôi phục lại sự yên tĩnh, Tần Quỳnh cùng Hạ Hầu Uy dẫn theo Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh và các Vệ Tướng tuần tra trong thành đã dập tắt toàn bộ các đám cháy.
Sau đó bắt đầu thu dọn các p·h·ế t·í·ch trong thành, nhặt những c·h·ân tay đ·ứt lìa và t·hi t·hể.
Còn Bàng Đức, La Thành, Tào Chính Thuần cùng Hướng Sủng, Đoàn Quýnh và Lý Tư thì đã quay về đại điện nghị sự.
Chờ bọn họ vào, Lục Phàm gật đầu ra hiệu để mỗi người ngồi xuống.
Đợi một lúc thì Tần Quỳnh và Hạ Hầu Uy cũng tới.
Chỉ thấy trên mặt và khải giáp của cả hai đều dính không ít v·ết m·áu.
Nhưng những v·ết m·áu này không phải của bọn hắn mà là của đ·ị·ch, đã văng lên khi giao chiến.
Hai người bước vào, nhìn thấy Lục Phàm đang ngồi ở vị trí chủ tọa thì lập tức k·í·ch đ·ộ·ng quỳ một gối xuống đất.
"Bái kiến chủ c·ô·ng!"
Nhìn hai người đang vô cùng k·í·ch đ·ộ·ng, Lục Phàm đứng dậy tiến đến trước mặt hai người, tự tay đỡ bọn họ dậy, miệng cười nói:
"Tốt, làm rất tốt, vất vả rồi."
Hắn vỗ vỗ vai cả hai, khiến Tần Quỳnh và Hạ Hầu Uy càng thêm k·í·ch đ·ộ·ng.
Sau khi Lục Phàm để cả hai ngồi xuống, Tào Chính Thuần với vẻ mặt đầy áy náy q·u·ỳ gối trước Lục Phàm.
"Lão nô có tội, lại không phát hiện ra Xích Viêm Thánh Giáo và Lục Ma s·á·t thủ trà trộn vào trong thành, xin chủ c·ô·ng trách phạt."
Chủ c·ô·ng giao cơ cấu tình báo trọng yếu này cho ông quản lý, nhưng ông lại không sớm phát hiện ra bọn người này xâm nhập.
Điều này khiến ông vô cùng áy náy và tự trách.
Nếu như có thể sớm p·h·át hiện ra những kẻ xâm lấn này, thì đêm nay đã không xảy ra biến cố lớn như vậy.
Chỉ có hơn hai trăm người mà đã gây náo loạn cả Hán Dương thành, nơi tụ họp của mấy chục vạn tu sĩ.
Nếu như không phải chủ c·ô·ng kịp thời đến và dùng t·h·ủ đ·o·ạ·n nghịch t·h·i·ê·n đánh dấu hết bọn người áo đen kia ra,
Thì có lẽ đám người áo đen kia đã tiếp tục bình yên tiềm phục ở trong thành.
Khi Tào Chính Thuần vừa dứt lời, Tần Quỳnh cùng Hạ Hầu Uy và Khương Thượng cũng vội vàng q·u·ỳ rạp xuống đất.
"Mạt tướng (vi thần) có tội, mong rằng chủ c·ô·ng trách phạt."
Việc này không phải lỗi của Tào Chính Thuần, nếu Tào Chính Thuần có lỗi thì bọn họ cũng có tội t·h·iếu giá·m s·át.
Dù sao, Tần Quỳnh và Hạ Hầu Uy, một người là đại tướng quân trấn thủ, chưởng quản quân đội bảo vệ thành, một người thì chưởng quản đội tuần tra.
Khương Thượng lại càng là người quản lý toàn cục, tương đương với đại diện quận thủ, đương nhiên cũng không thể vô can.
Nhìn bốn người đang q·u·ỳ gối xuống đất xin tội, Lục Phàm lắc đầu, lại đỡ bốn người dậy.
"Xích Viêm Thánh Giáo và Lục Ma không phải là những kẻ mà các ngươi có thể phòng bị được, nên các ngươi không cần phải làm vậy.
Nhưng sự việc hôm nay xem như một bài học, ta không muốn có giáo huấn như thế này xảy ra lần thứ hai, hiểu chưa?"
Lần này là do sự chuẩn bị chưa đủ, lại thiếu cảnh giác phòng bị.
Dù sao, ngay cả hắn cũng không ngờ Xích Viêm Thánh Giáo và Lục Ma lại ra tay với bắc cảnh, huống chi là những người khác.
Nghe Lục Phàm nghiêm túc nói vậy, Khương Thượng và Tào Chính Thuần đồng loạt gật đầu.
"Ngồi xuống đi."
Sau khi mọi người ngồi xuống, Lục Phàm cũng trở về chỗ ngồi chủ tọa.
Lúc này Lục Phàm hỏi Khương Thượng về tình hình gần đây, Khương Thượng liền bắt đầu tường thuật một cách chi tiết.
Nghe Khương Thượng thuật lại, sắc mặt nghiêm nghị của Lục Phàm dần giãn ra, trở lại vẻ bình thường.
Mặc dù lần này xảy ra biến cố như vậy, nhưng toàn bộ bắc cảnh phát triển lại rất tốt.
30 vạn tân quân không những đã chuẩn bị xong, mà còn trải qua huấn luyện sơ bộ có được sức chiến đấu không tầm thường.
Chỉ cần thay quân với đội quân trấn thủ Bắc Mang Quan rồi tiến vào Bắc Mang Sơn c·h·é·m g·iết để rèn luyện, sẽ có thể trở thành một quân đoàn t·h·iết huyết.
Ngoài ra, các thành trì hoang phế trước đây trong phạm vi bắc cảnh giờ đã khôi phục hoàn chỉnh, đều đã có đông đảo tu sĩ tụ tập.
Thậm chí, tu sĩ từ các quận khác cũng nghe tin mà ồ ạt kéo đến.
Nhưng điều làm Lục Phàm hài lòng hơn cả chính là Thẩm Vạn Tam.
Gã này, sau khi thương nghị với Khương Thượng, Lý Tư và những người khác, đã liên hợp với Thiên Hương Lâu, Thiên Hương Các và Thiên Hương Uyển để tổ chức một phiên đấu giá siêu cấp.
Và trong phiên đấu giá này sẽ bán mười lăm cửa hàng và phủ đệ trong các thành trì.
Ngoại trừ phủ thành chủ và nơi ở của đội tuần tra bắt buộc phải giữ lại, những cửa hàng và phủ đệ còn lại đều bị bán hết.
Ngay cả những cửa hàng, phủ đệ vị trí không đẹp hoặc nhỏ hẹp cũng được bán với giá thấp.
Chính nhờ vào t·h·ủ đ·o·ạ·n này, mười lăm thành trì vốn bị bỏ hoang, sau khi được khôi phục, lập tức trở nên phồn hoa nhộn nhịp.
Trước đây, bắc cảnh có rất nhiều mã tặc, các tu sĩ không dám ra ngoài vì sợ bị cướp bóc m·ất m·ạ·ng.
Nhưng hiện tại mọi người không còn phải lo lắng nữa.
Bởi vì Khương Thượng đã bàn bạc với Cổ Thiết Phong, Hữu Tướng quân Trấn Bắc, sau đó cho các Thiết kỵ Trấn Bắc chia thành nhiều tiểu đội, mỗi đội 100 người.
Những Thiết kỵ Trấn Bắc này hàng ngày đi tuần tra khắp bắc cảnh, hễ gặp mã tặc thì đều giảo s·á·t.
Ngoài ra, các trạm dịch quân sự cũng được thành lập giữa mười lăm thành trì đó với Hán Dương thành và hai thành lớn khác.
Mỗi trạm dịch đóng quân 500 tên quân Trấn Bắc.
Các trạm dịch này có nhiệm vụ bảo vệ các con đường giữa các thành trì, đảm bảo sự an toàn trên các tuyến đường.
Nhờ vào những động thái đó, mã tặc trong phạm vi bắc cảnh, hoặc bị giảo s·á·t hoặc là trốn chạy hết.
Do vậy, thương nghiệp ở khắp bắc cảnh trở nên phồn vinh chưa từng thấy, mỗi khắc đều có thương đoàn qua lại giữa các thành.
Hơn nữa, Thẩm Vạn Tam còn xây dựng một tuyến đường thương đoàn và dong binh xuyên suốt cả bắc cảnh đến tận Bắc Mang Sơn.
Đồng thời, cho phép các thương đoàn và dong binh khác tham gia.
Chỉ cần nạp một số lượng nhất định linh thạch là có thể hưởng chung nhiều tài nguyên của Bắc Càn Thương Hội.
Bởi vì ai cũng biết Bắc Càn Thương Hội do Lục Phàm, Đại Càn Thái t·ử, chủ nhân của bắc cảnh, làm chủ,
Nên không ai nghi ngờ Bắc Càn Thương Hội mà ai nấy đều tranh nhau tham gia.
Mặt khác, Thẩm Vạn Tam còn thông qua Lý Tồn Hiếu, giành một khu vực lớn ở Bắc Mang Sơn để rèn luyện và săn g·iết Hung Thú.
Khu vực này được H·ã·m Trận Doanh, Giang Đông t·ử đệ binh đoàn và một bộ ph·ậ·n quân trấn bắc bảo vệ.
Người ngoài chỉ cần nộp một ít linh thạch thì có thể vào trong đó để săn bắt, rèn luyện.
Tóm lại, có thể nói bắc cảnh hiện nay phồn vinh chưa từng thấy, mạnh hơn trước đây rất nhiều lần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận