Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 459: Lạc Phượng sơn mạch dị biến

Chương 459: Lạc Phượng sơn mạch dị biến
"Xem ở các ngươi thành tâm cầu xin tha thứ, ta sẽ tha cho các ngươi một lần, nhưng là..."
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ba người nghe thấy hai chữ "nhưng là" liền lập tức run rẩy, còn tưởng rằng Lục Phàm muốn gây khó dễ.
Chỉ là khi Lục Phàm nói ra điều kiện, cả ba người đều ngây người.
"Nhưng là các ngươi phải tiếp tục theo dõi chúng ta, hơn nữa còn phải để lộ hành tung của chúng ta ra ngoài, hiểu chưa!"
Đối với yêu cầu này của Lục Phàm, ba người thật sự không hiểu nổi, còn tưởng rằng Lục Phàm nói móc, vội vàng giơ tay lên thề:
"Tiền bối xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không tiết lộ hành tung của các ngươi."
"Nếu như chúng ta dám tiết lộ, thì để chúng ta chết không yên lành."
Vì mạng sống, bọn hắn không tiếc đưa ra lời thề độc địa như vậy.
Mà Lục Phàm nhìn ba người đang hiểu lầm mình, trong lòng nhất thời bất đắc dĩ.
Bây giờ hắn cũng lười nhiều lời, đi thẳng đến trước mặt ba người, đưa tay đặt lên đầu bọn họ thi triển Sơ cấp Khống Hồn thuật.
Ba người vốn không dám phản kháng, cho nên Lục Phàm dễ dàng khống chế bọn họ.
Sau khi khống chế xong, Lục Phàm ra lệnh cho ba người:
"Từ giờ phút này, ba người các ngươi phải định kỳ tiết lộ hành tung của chúng ta, cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, hiểu không."
Khác với lúc nãy, lúc này cả ba người bị khống chế đều liên tục gật đầu.
Dù sao bây giờ sinh tử của bọn họ đều nằm trong tay Lục Phàm, Lục Phàm muốn bọn họ làm gì thì bọn họ chỉ có thể làm theo.
Sau khi dặn dò kỹ càng cho ba người, Lục Phàm liền đánh bay cả ba.
Còn về gã bị giết chết, t·hi t·hể đã được hắn thu vào hệ thống, trữ vật giới chỉ vẫn đặt trong không gian hệ thống như thường lệ.
【 Đinh, t·hi t·hể đã được thu hồi, nhận được 1000 điểm tích phân. 】
Sau khi xử lý xong chuyện này, đoàn người Lục Phàm tiếp tục lên đường.
Chỉ là ba người vừa bị thu phục đã từ theo dõi trong bóng tối chuyển thành theo dõi quang minh chính đại.
Dù sao bọn họ là phụng mệnh theo dõi.
Trong khi theo dõi, bọn họ phải dựa theo Lục Phàm phân phó, báo cáo hành tung của đoàn người Lục Phàm cho lão đại đứng sau bọn họ.
Mà lão đại phía sau kia ngay lập tức báo tin cho những người khác.
Những điều này Lục Phàm không hề bận tâm.
Vì hắn tin rằng những tin tức này nhất định sẽ lọt vào tai của bốn thế lực nhất lưu, và cuối cùng Lục Ma s·á·t thủ sẽ lại tìm đến mình.
Nếu là các thế lực tầm thường, sau khi hao tổn một chút nhân lực có lẽ sẽ chọn dừng tay.
Nhưng Lục Ma tuyệt đối sẽ không.
Đừng nói là tổn thất một Ngưng Hồn cảnh cùng tám Chân Đan cảnh, cho dù là tổn thất chín Luyện Thần cảnh, bọn chúng cũng sẽ không dừng tay.
Không chỉ không dừng tay, mà ngược lại càng thêm điên cuồng tìm đến ám sát Lục Phàm.
Bởi vì chỉ có như vậy mới bảo toàn được cái danh của Lục Ma.
Nếu vì sợ Lục Phàm mà chọn buông tay, thì cái danh của Lục Ma coi như tan tành.
Dù sao Lục Ma gặp rất nhiều mục tiêu, chưa từng thất bại lần nào, bọn chúng tuyệt đối không cho phép có mục tiêu ám sát còn sống sót.
Hơn nữa theo như lời Hà Tình, mấy tên s·á·t thủ của Lục Ma đều là lũ điên không sợ chết.
Cho dù c·hết cũng sẽ kéo mục tiêu cùng chung, căn bản không hề biết sợ là gì.
Cho nên hắn chắc chắn s·á·t thủ Lục Ma nhất định sẽ lại đến ám sát, hơn nữa thời gian sẽ không lâu.
Cứ như vậy đi đường một ngày sau, đoàn người Lục Phàm đi đến một thành trì.
Tuy rằng đêm đã xuống, nhưng trong thành đèn đuốc sáng trưng, người đi lại nhộn nhịp vô cùng.
Đoàn người Lục Phàm không hứng thú với việc náo nhiệt, nên tìm một khách sạn để nghỉ chân.
Xe ngựa cùng ngựa thì giao cho tiểu nhị khách sạn chăm sóc, còn đoàn người Lục Phàm thì đi đến sân sau chuyên dụng của khách sạn.
Sân nhỏ không tinh xảo, nhưng lại rộng rãi, có năm gian phòng, đủ cho đoàn người Lục Phàm nghỉ ngơi.
Sau khi thu xếp xong xuôi, đoàn người Lục Phàm đến đại sảnh của khách sạn ngồi, đồng thời gọi một bàn rượu thịt thịnh soạn.
Lý do ngồi ở đại sảnh là vì vừa nãy khi mọi người bước vào khách sạn, đã nghe thấy các tu sĩ trong đại sảnh đang bàn tán chuyện gì đó.
Hơn nữa trong miệng mấy tu sĩ đều nhắc tới Lạc Phượng sơn mạch.
Vì chuyến này của bọn họ cũng chính là muốn đến Lạc Phượng sơn mạch, rồi vượt qua Lạc Phượng sơn mạch đến Đông Nguyên hoàng triều.
Cho nên nghe được tin tức liên quan đến Lạc Phượng sơn mạch, Lục Phàm có chút hứng thú, tự nhiên muốn nghe ngóng một chút.
Sau khi đến đại sảnh và ngồi xuống, hắn nghe được bốn tu sĩ ở bàn bên cạnh cũng đang bàn luận gì đó.
Vì trước đó không nghe được tin tức họ đang nói, nên Lục Phàm cười vỗ vào vai một người trong số đó.
Tên tu sĩ bị vỗ vai này đang nói chuyện cao hứng với bạn bè, đột nhiên bị cắt ngang thì lộ rõ vẻ khó chịu.
Sau khi quay lại, gã định mở miệng chửi Lục Phàm.
Nhưng khi chưa kịp mở miệng thì Lục Phàm đã trực tiếp đưa ra một khối trung phẩm linh thạch trước mặt gã và nói cười:
"Vừa nãy các ngươi bàn tán tin tức gì vậy, nói kỹ càng lại xem, khối trung phẩm linh thạch này sẽ thuộc về ngươi."
Nghe Lục Phàm chỉ yêu cầu đơn giản như vậy, tên tu sĩ kia lập tức vui vẻ nhận lấy trung phẩm linh thạch.
"Đa tạ công tử, chuyện là như vầy..."
Sau đó tên tu sĩ này liền thuật lại sự việc dưới ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ của ba người bạn đi cùng.
Theo lời tên tu sĩ này, vẻ mặt mọi người trong đoàn Lục Phàm đều lộ vẻ tò mò kinh ngạc.
Hóa ra, tin tức từ Lạc Phượng sơn mạch truyền đến cho hay.
Đêm qua, Lạc Phượng sơn mạch đột nhiên xuất hiện tiếng động lớn, rồi tiếp theo bùng nổ thiên địa dị tượng.
Một con Phượng Hoàng toàn thân bùng cháy ngọn lửa bảy màu theo Lạc Phượng sơn mạch bay lên không trung, lượn quanh múa lượn trên Lạc Phượng sơn mạch, phát ra tiếng phượng hót vang vọng.
Thiên địa dị tượng kéo dài một hồi lâu.
Sau đó con Phượng Hoàng toàn thân bùng cháy ngọn lửa bảy màu kia liền đâm thẳng xuống Lạc Phượng sơn mạch rồi biến mất không thấy đâu.
Vì Lạc Phượng sơn mạch là biên giới giữa Thiên Võ hoàng triều và Đông Nguyên hoàng triều.
Thêm việc tối hôm qua thiên địa dị tượng bùng nổ quá đỗi kinh thiên động địa.
Cho nên, sự việc này không những gây chấn động cho các tu sĩ ở phía đông biên giới Thiên Võ hoàng triều mà còn cả các tu sĩ phía tây biên giới Đông Nguyên hoàng triều.
Sau một ngày lan truyền, tin tức này đã lan khắp toàn bộ Thiên Võ hoàng triều.
Các nơi đều đang bàn tán về dị tượng thiên địa kinh người bùng nổ tại Lạc Phượng sơn mạch, và cũng vì vậy mà xuất hiện vô số tin đồn.
Nhưng tin đồn phổ biến và được nhiều người tin tưởng nhất là có liên quan đến nguyên nhân tên gọi Lạc Phượng sơn mạch.
Sở dĩ Lạc Phượng sơn mạch có tên như vậy là vì trong truyền thuyết có một con Phượng Hoàng đã vẫn lạc ở đó.
Toàn bộ Lạc Phượng sơn mạch đều được diễn hóa từ t·hi t·hể của Phượng Hoàng sau khi vẫn lạc, nên mới có tên là Lạc Phượng sơn mạch.
Còn dị tượng thiên địa đêm qua là do Lạc Phượng sơn mạch đang điên cuồng muốn sống lại một lần nữa.
Dù sao Phượng Hoàng trong truyền thuyết là một trong những Thần Thú bất t·ử bất diệt.
Cho dù vẫn lạc vô số năm, vẫn có thể sống lại, nên mới có tin đồn như vậy.
Đương nhiên, ngoài tin đồn này ra, cũng có người cho rằng Lạc Phượng sơn mạch có huyết mạch hoặc bảo vật gì của Phượng Hoàng.
Bốn người kia cũng vừa đang bàn luận những tin đồn này.
Sau khi nói đến đây, tên tu sĩ kia đầy vẻ hưng phấn: "Hôm nay đã có vô số tu sĩ tiến về Lạc Phượng sơn mạch, bốn người chúng ta cũng dự định ngày mai sẽ đi."
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của tên tu sĩ này, Lục Phàm gật đầu nói một tiếng cảm ơn, rồi xoay người ngồi xuống.
Nhưng trong đầu hắn vẫn đang quanh quẩn những tin tức mà tên tu sĩ kia vừa nói.
Ngay lúc hắn đang suy tư, thanh âm nhắc nhở cũng không hề ngoài ý muốn vang lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận