Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 456: Bất đắc dĩ Hà Tình

Chương 456: Bất đắc dĩ của Hà Tình
Nhìn thấy Lục Phàm đi ra. Hạ Hầu Đôn, Địch Thanh và Thạch Lăng đang chờ ở đó vội vàng hành lễ với Lục Phàm. Ngoài ra, các cường giả trấn thủ và quản sự của ba thế lực Thiên Hương cũng đều tề tựu ở đây để tiễn Lục Phàm và những người khác. Bên cạnh đó, ở đây còn chuẩn bị sẵn ba con ngựa và một cỗ xe ngựa vô cùng xa hoa. Ba con ngựa là để dành cho Hạ Hầu Đôn, Địch Thanh và Thạch Lăng, còn xe ngựa thì để cho Lục Phàm, Hà Tình, An Lan, Trầm Yên Nhiên ba cô nương. Người điều khiển xe ngựa là một thành viên Huyền Võ vệ luôn đi theo mọi người nhưng không tạo cảm giác gì đặc biệt.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lục Phàm cũng không định nán lại thêm. Sau khi giao phó một vài chuyện cho mấy người của ba thế lực Thiên Hương, Lục Phàm dẫn Hà Tình, An Lan, Trầm Yên Nhiên lên xe ngựa. Người đánh xe Huyền Võ vệ không ai chú ý ngồi ở bên ngoài thùng xe, bắt đầu đánh xe. Thạch Lăng cưỡi ngựa dẫn đường phía trước, Hạ Hầu Đôn và Địch Thanh thì đi phía sau xe ngựa để phòng bất trắc. Cứ như vậy, trong ánh mắt của mọi người, đoàn người Lục Phàm rời khỏi Thiên Võ hoàng đô, tiến về phía đông, nơi có Lạc Phượng sơn mạch.
Ngay khi Lục Phàm vừa rời hoàng đô, trong bóng tối cũng có mấy tu sĩ lén lút theo sau. Chỉ là vì khoảng cách quá xa, thêm việc người rời khỏi hoàng đô không ít, nên Hạ Hầu Đôn và Địch Thanh không để ý đến.
Trong xe ngựa, Hà Tình và An Lan ngồi một trái một phải bên cạnh Lục Phàm, Trầm Yên Nhiên thì ngồi đối diện Lục Phàm. Ba cô gái từ khi lên xe cứ nhìn chằm chằm Lục Phàm, điều này khiến Lục Phàm rất bất đắc dĩ. Thấy ba cô vẫn cứ nhìn mình, hắn đành bất lực lên tiếng: "Không chịu tĩnh tâm tu luyện, cứ nhìn ta làm gì, chẳng lẽ nhìn ta có thể tăng tu vi à." Hà Tình và An Lan nhìn mình thì không sao, đằng này Trầm Yên Nhiên cũng nhìn mình không chớp mắt, làm hắn thấy cạn lời.
Thấy Lục Phàm bất đắc dĩ, Hà Tình và An Lan khẽ cười. "Chàng là phu quân của chúng thiếp, không nhìn chàng thì nhìn ai chứ, ai bảo phu quân của thiếp đẹp trai như vậy." Nghe hai nàng nũng nịu khen ngợi, Lục Phàm bật cười, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều.
Trầm Yên Nhiên nhìn ba người trêu đùa nhau, không khỏi cúi đầu, cảm giác hối hận trong lòng càng thêm mãnh liệt. Biết thế, cô thật sự nên nghe theo lời dì, chủ động tiến gần Lục Phàm hơn. Nếu như vậy, có lẽ cô cũng có thể thân mật với Lục Phàm như dì và An Lan rồi. Vả lại, dung mạo và xuất thân của mình đều không hề kém cạnh. Nếu mình chủ động, chưa chắc Lục Phàm đã có thể giữ mình. Nhưng nghĩ đến chuyện chủ động thu hút Lục Phàm, cảm giác xấu hổ trong lòng cô bùng nổ trong nháy mắt. Dù sao từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai bảo cô chủ động làm gì, đừng nói chi đến việc chủ động quyến rũ một người đàn ông. Chuyện này, dù thế nào cô cũng không làm được.
Thấy Trầm Yên Nhiên cúi đầu không nhìn mình nữa, Lục Phàm mới thu lại ý cười, xoa đầu Hà Tình và An Lan rồi ngồi xếp bằng nhắm mắt.
Hà Tình nhìn Lục Phàm nhắm mắt và cô cháu gái cúi đầu, trong lòng bất lực thở dài. Nàng biết giữa cháu gái và Lục Phàm sợ là không có hy vọng gì rồi. Nàng đâu phải kẻ ngốc, sao không biết câu vừa rồi của Lục Phàm đâu phải dành cho các nàng. Và cháu gái Trầm Yên Nhiên hiển nhiên cũng hiểu ý của Lục Phàm, nên mới cúi đầu xuống. Nhưng đối mặt với chuyện này, nàng cũng hết sức bất lực. Dù nàng và Trầm Yên Nhiên không chênh lệch tuổi tác bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là quan hệ dì cháu. Nàng có thể nói với Trầm Yên Nhiên vài lời tâm tình. Nhưng nếu cứ nói Trầm Yên Nhiên phải chủ động quyến rũ Lục Phàm thì có hơi quá phận. Dù sao, việc nàng tác hợp cho Lục Phàm và cháu gái Trầm Yên Nhiên là vì khi đó nàng không tham dự vào. Nhưng giờ đây, không những nàng tham dự, mà còn nảy sinh tình cảm thật sự, rất thật, với Lục Phàm. Nàng không ngại chia sẻ Lục Phàm cùng Trầm Yên Nhiên, và cũng chẳng thèm để ý đến lời dị nghị của thiên hạ. Chỉ là bảo nàng chạy tới tác hợp, giờ phút này nàng có hơi khó làm.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Lục Phàm vốn dĩ không có bất cứ ý tứ gì với Trầm Yên Nhiên. Nếu nàng cứ khăng khăng tác hợp Lục Phàm và Trầm Yên Nhiên, nhất định sẽ khiến Lục Phàm bực mình. Nàng rất quan tâm đến cảm xúc của Lục Phàm, nên nàng không muốn làm chuyện khiến Lục Phàm phiền lòng. Vì thế, đối diện với Trầm Yên Nhiên đang vô cùng thất vọng, nàng chỉ còn biết thở dài bất lực trong lòng.
Còn Lục Phàm, khi vừa nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên vang lên hai tiếng nhắc nhở.
【Đinh, đã đến tháng mới, chúc mừng kí chủ nhận được một thẻ triệu hoán sơ cấp.】
【Đinh, có sử dụng thẻ triệu hoán sơ cấp không?】
Nghe hai tiếng nhắc nhở vang lên trong đầu, Lục Phàm đầu tiên là ngẩn người, sau đó trong lòng hiện lên một tia cảm xúc phức tạp. Lại là một tháng mới. Mình xuyên không đến đây hình như rất lâu rồi, nhưng trên thực tế chỉ mới hơn ba tháng thôi. Chỉ là trong vòng ba tháng này phát sinh rất nhiều chuyện, khiến hắn cảm giác thời gian trôi qua rất dài.
Sau một thoáng cảm khái, Lục Phàm không vội sử dụng thẻ triệu hoán sơ cấp. Lúc này bên cạnh có Địch Thanh và Hạ Hầu Đôn hai người là đủ. Mặt khác, Quy Hải Nhất Đao và Dung Liệt đều bị phái đi thu phục các thế lực nhất lưu và nhị lưu trong Thiên Võ hoàng triều. Chắc không mấy ngày nữa bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà mình đã giao phó để đến đây hội ngộ. Ngoài nhân vật triệu hoán ra, không ít tu sĩ mình khống chế cũng có thể phát huy tác dụng lớn. Thêm vào đó là Đồng Thiên, vị giáo chủ Xích Dương Thánh Giáo, để hắn điều động lực lượng của Xích Dương Thánh Giáo, đủ để làm rất nhiều chuyện. Dù sao, Xích Dương Thánh Giáo là một trong những thế lực hàng đầu của toàn bộ Thần Châu.
Những ý nghĩ này nhanh chóng lóe qua trong đầu, Lục Phàm nghĩ đến một nhiệm vụ khác. Đó chính là cuộc thi thiên kiêu sau nửa năm. Giờ Lục Phàm thật sự không có hứng thú với cái gọi là thiên kiêu này. Dù sao đó chỉ là mấy tên tự xưng thiên tài ở Đại Càn Cảnh thi đấu với nhau, ngay cả bảng Thiên Kiêu Thần Châu cũng không lọt, thì sao có thể được xem là thiên tài. Hắn còn miểu sát được Ôn Kính Nhân và Nhậm Thiếu Thông bốn tên, đi tham gia thi đấu kiểu này chẳng phải là lãng phí thời gian sao. Có điều, phần thưởng nhiệm vụ này vô cùng phong phú, nếu từ bỏ, hắn đương nhiên không nỡ. Hơn nữa, nửa năm sau hắn cũng nên trở về Đại Càn hoàng đô. Dù sao giờ Thiên Võ hoàng triều chắc chắn sẽ bị mình nắm trong tay, chẳng mấy chốc, chín đại thế lực nhất lưu và bát đại thế gia trong Đại Càn Cảnh, trừ Tử Hoa Tông ra, cũng sẽ bị mình khống chế. Chỉ còn lại triều đường Đại Càn là chưa giải quyết. Và đã đến lúc mình phải về Đại Càn hoàng đô đối diện với tên tiện nghi phụ hoàng kia để nói chuyện cho rõ. Mặc dù mình không quá hứng thú với ngôi vị chủ Đại Càn, nhưng nhiệm vụ hệ thống bắt buộc phải hoàn thành.
Còn một người nữa chính là cô em họ Lục Vô Song kia nói về hoàng tỷ, hắn cũng muốn gặp mặt một chút. Còn những chuyện khác, hắn không quá hứng thú. Nhưng mà từ giờ đến cuộc thi thiên kiêu còn gần hai tháng, khoảng thời gian này đủ để hắn nắm quyền Đông Nguyên hoàng triều luôn rồi. Dù sao, kế tiếp là đến Ngũ Chỉ Sơn thuộc Đông Nguyên hoàng triều, nắm quyền Đông Nguyên hoàng triều cũng chỉ là tiện tay thôi. Đến việc nhân thủ thiếu thì càng không có vấn đề. Với sơ cấp Khống Hồn Thuật, chỉ cần gặp tu sĩ, ai cũng có thể trở thành thuộc hạ của mình.
Ngay khi Lục Phàm nhắm mắt suy nghĩ những chuyện này, bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng gió xé và tiếng hét lớn của Hạ Hầu Đôn và Địch Thanh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận