Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 305: Khống chế

Chương 305: Khống chế
"Trực tiếp động thủ, trước trấn áp khống chế bốn người này." Nếu như chờ bốn người này cùng người vận chuyển vật liệu tụ hợp lại rồi mới động thủ, chắc chắn sẽ xảy ra thương vong. Đây không phải kết quả hắn muốn. Hắn muốn là đem Đồ Tiến bốn người và người vận chuyển vật liệu đều khống chế lại. Như vậy sẽ không khiến cho Thiên Nam quan và Thác Bạt gia tộc cảnh giác, tiện cho mình khống chế toàn bộ Thiên Nam quan. "Nguyên Nhượng, ngươi đi lên trước trấn áp khống chế bọn họ." Hắn và An Lan tốc độ dù sao vẫn hơi chậm, không cách nào để Hạ Hầu Đôn toàn lực phát huy. "Vâng!" Hạ Hầu Đôn gật đầu, sau đó trực tiếp đạp không mà lên hướng về phía trước mau chóng đuổi theo. Hai cái chớp mắt công phu, Hạ Hầu Đôn đã đến ngay trên đầu Đồ Tiến và ba người kia. "Cẩn thận!" Ngay lúc Đồ Tiến hét lên kinh ngạc, Hạ Hầu Đôn bấm tay bắn ra bốn đạo linh quang. Vút... Theo bốn tiếng xé gió vang lên, bốn đạo linh quang lần lượt trốn vào trong cơ thể bốn người Đồ Tiến. Ngay sau đó, bốn người Đồ Tiến trực tiếp ngã xuống từ trên lưng ngựa. Bốn con ngựa hoảng sợ vừa muốn chạy trốn, Hạ Hầu Đôn đã lạnh lùng hừ một tiếng tỏa ra khí tức uy áp, trực tiếp dọa bốn con ngựa khuỵu xuống trên mặt đất. Quá trình này nhìn như chậm, thực tế chỉ khoảng hai ba hơi thở công phu. Bị phong ấn tu vi và nhục thân, bốn người Đồ Tiến giờ phút này mặt mũi tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng. "Các hạ rốt cuộc là ai, vì sao..." Hạ Hầu Đôn căn bản không phản ứng bọn họ, chỉ nhìn về phía sau. Bốn người Đồ Tiến theo ánh mắt Hạ Hầu Đôn nhìn, bất ngờ thấy Lục Phàm và An Lan nhanh chóng chạy tới. Nhìn thấy Lục Phàm, Đồ Tiến lập tức ánh mắt co rút, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin nồng đậm. "Lục Phàm!" Từ khi bọn chúng xâm lấn thất bại dẫn đến toàn quân bị diệt, bọn chúng đã nghĩ cách tìm Lục Phàm để báo thù. Tất cả cao tầng của Thiên Nam quan và Thác Bạt gia tộc đều biết mặt Lục Phàm. Chính vì vậy, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Lục Phàm. Chỉ là hắn không bao giờ nghĩ Lục Phàm sẽ xuất hiện ở đây, nên mới kinh sợ không gì sánh nổi và không dám tin. Lúc Đồ Tiến kinh hô, Lục Phàm đã đến trước mặt. Đối với việc Đồ Tiến liếc mắt nhận ra mình, Lục Phàm có chút kinh ngạc. Nhưng lúc này chuyện quá khẩn cấp, không có thời gian dư thừa để hắn từ từ hỏi han. Nên hắn trực tiếp nhìn bốn người Đồ Tiến nói: "Muốn chết hay là muốn sống?" Bốn người Đồ Tiến vốn cho rằng hẳn phải chết không nghi ngờ, không ngờ còn có cơ hội sống sót, lập tức không chút do dự gật đầu. "Đã muốn sống, vậy thì ngoan ngoãn thần phục, đừng phản kháng." Vừa dứt lời, Lục Phàm ngồi xuống thi triển sơ cấp Khống Hồn thuật lên Đồ Tiến. Đồ Tiến đối mặt với uy hiếp sinh tử căn bản không dám phản kháng, cứ vậy mà bị Lục Phàm dễ dàng khống chế. Tiếp đó là ba người khác, cũng bị Lục Phàm nhẹ nhàng khống chế, không gặp bất kỳ trở ngại nào. Khống chế bốn người Đồ Tiến xong, Lục Phàm mới bảo Hạ Hầu Đôn giải trừ phong ấn của bọn chúng, đồng thời thu lại khí tức uy áp để bốn con ngựa đứng lên trở lại. "Bái kiến điện hạ." Bốn người Đồ Tiến vô cùng cung kính hành lễ với Lục Phàm, Lục Phàm cũng không nói nhảm, dứt khoát mở miệng nói: "Lát nữa phối hợp bản vương khống chế hết người áp giải vật liệu, đừng để chúng phát hiện, biết chưa?" Nghe vậy, bốn người Đồ Tiến ngắn ngủi ngẩn ra, sau đó vội vàng gật đầu đồng ý. Hiện tại sinh tử của bọn chúng nằm trong tay Lục Phàm, nào dám nói một chữ "không". "Rõ, điện hạ." Sau khi giao phó nhanh cho bốn người này một lượt, ba người Lục Phàm lại lần nữa ẩn mình vào bên trong đồi núi bên phải quan đạo để tiếp tục di chuyển. Còn bốn người Đồ Tiến tiếp tục cưỡi ngựa đi đường. Chỉ là lúc này trong lòng bốn người Đồ Tiến tràn đầy bất đắc dĩ, bọn chúng làm sao cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Đang yên đang lành theo Thiên Nam quan ra tới tiếp ứng vật tư, không ngờ chưa thấy vật tư đâu, cả bốn người bọn họ đã bị người tóm. Nhưng chuyện này cũng làm cho cả bốn bọn họ càng thêm kính sợ Lục Phàm và Đại Càn. Bây giờ Đại Càn quả nhiên khác với trước đây. Đầu tiên là đại quân xâm lấn toàn quân bị diệt, sau đó Thiên Nam quan bị trọng thương, hiện tại thái tử Đại Càn là Lục Phàm càng dẫn người trà trộn đến đây. Vậy mà bọn họ đối với chuyện này lại hoàn toàn không hay biết. Nghĩ tới đây, trong lòng bọn họ cũng không có bất cứ tạp niệm nào, chỉ muốn bám vào Lục Phàm cho thật chắc. Dù sao đối với họ, tính mạng của mình mới là quan trọng nhất. Cứ thế dọc theo quan đạo đi tiếp gần một canh giờ, phía trước bốn người Đồ Tiến xuất hiện hai cỗ xe ngựa. Trước sau hai cỗ xe ngựa đều có mười kỵ binh, cảnh giác đề phòng nhìn bốn phía. Đến trước mặt bốn người Đồ Tiến, mười kỵ binh phía trước dừng lại, hai cỗ xe ngựa cùng mười kỵ binh phía sau cũng theo đó dừng lại. Rồi một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe ngựa đầu tiên. Nhìn thấy Đồ Tiến, người đàn ông trung niên lập tức cười lớn: "Bôi huynh đệ, sao ngươi lại đích thân tới đón vậy?" Theo người đàn ông trung niên bước xuống khỏi xe ngựa, một bên trong xe cũng có một ông lão tóc bạc và một người thanh niên bước xuống. Ba người đều đi đến trước mặt bốn người Đồ Tiến vừa xuống ngựa. Nhìn ba người trước mặt, bốn người Đồ Tiến có chút bất an, nhưng mặt ngoài không biểu lộ ra mảy may, cười nói: "Tướng quân bảo ta đến tiếp ứng các ngươi, trên đường đi không có chuyện gì chứ?" "Ha ha ha, có thể xảy ra chuyện gì chứ, nơi này chính là địa bàn của Thác Bạt gia tộc ta, ai không có mắt dám động vào chúng ta." Người đàn ông trung niên cười ha hả, không chút lo lắng. Nhìn người đàn ông trung niên cười lớn, trong lòng bốn người Đồ Tiến không khỏi thầm oán. Đúng là kiêu ngạo, lát nữa thì có cái mà các ngươi xem. Tuy rằng tên này trông có vẻ khách khí với hắn, nhưng thực tế đám thành viên Thác Bạt gia tộc này căn bản không hề coi bọn chúng, đám người ngoài, ra gì. Nên hắn hoàn toàn không có chút trung thành nào với Thác Bạt gia tộc. Đó là lý do tại sao mà khi đối diện với uy hiếp sinh tử, bọn chúng sẽ không chút do dự lựa chọn thần phục. Dù sao bọn chúng canh giữ Thiên Nam quan hoàn toàn là vì tài nguyên tu luyện mà thôi, không hề thật sự trung thành với Thác Bạt gia tộc. Nghĩ như vậy, Đồ Tiến làm bộ vô ý nhìn về bên phải một cái, trong lòng âm thầm nghĩ điện hạ sao còn chưa động thủ. Còn người đàn ông trung niên hoàn toàn không phát hiện gì, cười nói với Đồ Tiến: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi đường tiếp thôi, sớm đến quan ải, chúng ta cũng được nâng chén vui vẻ." Thấy Lục Phàm vẫn không có động tĩnh, Đồ Tiến cũng không tiện tự ý động thủ, chỉ đành gật đầu nói: "Được." Ngay lúc Đồ Tiến vừa nói xong chữ "được", một bóng người đột nhiên từ trong rừng cây bên phải bay ra. Vút... Trong lúc bóng người đó bay ra, mấy chục đạo linh quang cũng hướng về đám kỵ binh trước sau hai cỗ xe ngựa mà bay đến. Còn bóng người đó thì lóe lên một cái đã đến trước mặt người đàn ông trung niên, ông lão tóc bạc và người thanh niên kia. Ông lão tóc bạc nhanh nhất phản ứng, phát ra một tiếng kinh hô: "Địch tập!" Trong lúc kinh hô, ông ta trong nháy mắt bộc phát tu vi Ngưng Hồn cảnh tầng bốn muốn động thủ. Nhưng không đợi ông ta kịp động thủ, một cỗ uy áp vô cùng đáng sợ đột nhiên giáng xuống lên người bọn chúng. Dưới sự bao phủ của cỗ khí tức uy áp vô cùng khủng bố này, linh lực trong cơ thể bọn chúng đều trực tiếp cứng đờ, nhục thân càng không thể động đậy mảy may. Mà bóng người đột nhiên xuất hiện này không ai khác chính là Hạ Hầu Đôn. Ông lão tóc bạc này chỉ là tu vi Ngưng Hồn cảnh tầng bốn mà thôi, còn người đàn ông trung niên cũng chỉ Ngưng Hồn cảnh tầng hai. Tu vi này trước mặt Hạ Hầu Đôn Phân Thần cảnh hoàn toàn cũng chỉ là kiến hôi, chỉ bằng khí thế uy áp đã có thể nhẹ nhàng trấn áp. Nhưng để tiện cho Lục Phàm khống chế, Hạ Hầu Đôn đã phong ấn tu vi và nhục thân của ba người này. Sau khi làm xong tất cả, Lục Phàm mang theo An Lan từ trong rừng núi bên phải đi ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận