Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 486: Trở về Lạc Phượng thành

Chương 486: Trở về Lạc Phượng thành 【Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Thăm dò bí mật Lạc Phượng sơn mạch; thu được sơ cấp triệu hồi thẻ một tấm, mở khóa thẻ một tấm, Phượng Hoàng chi huyết một giọt.】 【Đinh, có sử dụng sơ cấp triệu hồi thẻ không?】 【Đinh, có sử dụng mở khóa thẻ không?】 Liên tiếp ba đạo âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, nhất thời khiến khóe miệng Lục Phàm nhếch lên, trên mặt lộ rõ ý cười nồng đậm.
Bất quá lúc này hắn không có ý định dùng sơ cấp triệu hồi thẻ và thẻ mở khóa.
Cứ như vậy Lục Phàm cùng mọi người dọc theo con đường quanh co khúc khuỷu một mạch quay trở lại đáy hố trời.
Vốn dĩ xung quanh vách đá dựng đứng của hố trời còn có không ít viêm tinh, nhưng bây giờ tất cả đều đã bị người ta cuỗm sạch.
Cho nên toàn bộ hố trời bên trong đều một màu đen kịt.
May là mọi người tu vi không yếu, điều động linh lực hội tụ ở mắt, cũng có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
"Đi thôi."
Lục Phàm nói một câu rồi dẫn đầu đạp không bay lên, Địch Thanh theo sát Lục Phàm, những người còn lại theo sát phía sau.
Rất nhanh đã đến nơi quái xà tụ tập.
Lục Phàm và đoàn người lập tức thu hút những con quái xà đó, chúng gầm rú lao đến.
Ngay khi Địch Thanh định ra tay thì Lục Phàm trực tiếp lấy Xích Hoàng kiếm từ trong đan điền ra.
Sau khi Xích Hoàng kiếm được lấy ra, một đạo uy áp vô hình lập tức phát ra từ trong kiếm.
Uy áp này chính là từ tinh hồn Phượng Hoàng bên trong Xích Hoàng kiếm phát ra.
Khi uy áp Phượng Hoàng khuếch tán, đám quái xà vốn đang xông về phía Lục Phàm và mọi người lập tức gầm thét rồi bỏ chạy trở về hang trên vách đá.
Lục Phàm không công kích những con quái xà này, mà dẫn theo Địch Thanh và mọi người tiếp tục bay lên.
Về phần những tu sĩ khác phía sau, hắn không liên quan.
Ngay khi Lục Phàm và đoàn người bay lên đến trước kết giới trận pháp thì phía dưới truyền đến tiếng gào thét và kêu thảm thiết của đám quái xà.
Rõ ràng là những kẻ mạnh đuổi theo phía sau bị quái xà tấn công.
Lục Phàm chẳng buồn để ý đến đám người phía sau, trực tiếp lấy Xích Hoàng kiếm hướng kết giới trận pháp phía trên chém tới.
Chỉ thấy khi Xích Hoàng kiếm lướt qua kết giới trận pháp thì kết giới lập tức bị mở ra.
Giống như dùng dao vạch một đường trên giấy, khiến tờ giấy tự động nứt ra.
Khi kết giới trận pháp nứt ra, Lục Phàm thu hồi Xích Hoàng kiếm, mọi người tiếp tục bay lên.
Chẳng mấy chốc, Lục Phàm và đoàn người đã trở lại mép hố trời, bên ngoài chính là mặt trời đứng bóng vào buổi trưa.
Lúc này, tu sĩ tụ tập xung quanh hố trời đã rất đông.
Nhìn thấy Lục Phàm cùng mọi người ra ngoài, ánh mắt của tất cả tu sĩ đồng loạt đổ dồn về phía họ.
Hà Tình và An Lan hai cô nương đang chờ ở mép hố trời thì vui mừng đến phát khóc.
Dù sao Lục Phàm và Địch Thanh đã đi xuống từ tối hôm qua mà đến giờ chưa trở lại, sao các nàng không lo lắng cho được.
May mà giờ Lục Phàm và Địch Thanh đã trở về an toàn, nỗi lo lắng của họ coi như được trút bỏ.
Lục Phàm cũng liếc nhìn Hạ Hầu Đôn, Hà Tình, An Lan ở mép hố trời, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
Ngay khi hắn định xuống chỗ Hạ Hầu Đôn, Hà Tình, An Lan thì từ trong đám người phía xa đột nhiên truyền đến những tiếng xé gió dày đặc.
Vù...
Chỉ thấy mấy chục mũi tên độc màu xanh trực tiếp bay vút về phía hắn, mỗi mũi tên đều ẩn chứa một luồng khí tức làm người kinh hãi.
Địch Thanh đứng cạnh Lục Phàm thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay, trong nháy mắt đã cản mấy chục mũi tên độc xanh kia lại cách đó hơn mười mét.
Khi Địch Thanh chặn lại những mũi tên độc đó thì nghe thấy tiếng nổ mạnh vang lên.
Mấy chục mũi tên độc xanh kia lại trực tiếp nổ tung, khói bụi màu xanh từ bên trong những mũi tên độc nổ bắn ra, tràn ngập tứ phía.
Thấy cảnh này, sắc mặt Lục Phàm biến đổi ngay lập tức.
Không ngờ những mũi tên độc này lại có thể nổ tung, bên trong còn ẩn chứa thứ độc vụ màu xanh này.
May mà Địch Thanh đã cản chúng ở cách đó hơn mười mét, nếu không thì có lẽ họ đã bị thứ độc vụ màu xanh này bao phủ.
Khi Lục Phàm đang nghĩ như vậy thì phía dưới truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ thấy phía dưới, không ít tu sĩ khi bị dính phải đám độc vụ màu xanh này, nhục thân lập tức bắt đầu thối rữa.
Khi nhục thân thối rữa, trên người họ còn bốc cháy lên ngọn lửa xanh.
Cảnh tượng này nhất thời khiến vô số tu sĩ tập trung ở đây kinh hãi, vội vã bỏ chạy về phía xa.
Mà đám khói bụi xanh cũng lan ra xung quanh trong nháy mắt.
Trong khi vô số tu sĩ tán loạn chạy trốn, hơn mười tu sĩ toàn thân mặc hắc bào lao thẳng về phía Lục Phàm.
Dù không thể thấy rõ dung mạo của đám hắc bào tu sĩ này, nhưng Lục Phàm không cần đoán cũng biết đám người này là Lục Ma sát thủ.
Không cần hắn mở miệng, Địch Thanh đã trực tiếp bắn ra hơn mười đạo linh quang.
Vụt...
Trong một loạt tiếng xé gió, hơn mười đạo linh quang lần lượt chui vào trong cơ thể những Lục Ma sát thủ này.
Phanh...
Cùng với hơn mười tiếng nổ trầm đục, thân thể của mười tên Lục Ma sát thủ này lại nổ tung.
【Đinh, tiêu diệt cường giả Chân Đan cảnh cửu trọng, thu được 9 vạn tích phân.】 【Đinh, tiêu diệt tu sĩ Ngưng Hồn cảnh nhất trọng, thu được 10 vạn tích phân.】 【Đinh, tiêu diệt tu sĩ Ngưng Hồn cảnh tam trọng, thu được 30 vạn tích phân.】 ...
Liên tiếp các âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Lục Phàm.
Bất quá lúc này Lục Phàm không rảnh quan tâm những thứ này.
Bởi vì những tên Lục Ma sát thủ bị bắn nổ, bên trong cơ thể cũng có độc vụ màu xanh bắn ra.
Lúc này Lục Phàm cũng không rảnh để tiếp tục ở lại chỗ này, trong lòng vừa động, thu mười cái trữ vật giới của Lục Ma sát thủ vào không gian hệ thống.
Rồi lập tức truyền âm cho Hạ Hầu Đôn, để hắn dẫn theo Hà Tình và An Lan mau chóng quay về Lạc Phượng thành trước.
Nhận được truyền âm Hạ Hầu Đôn không chút do dự, ngay lập tức dẫn theo Hà Tình và những người khác nhanh chóng đi về Lạc Phượng thành.
Còn Lục Phàm thì dưới sự hộ tống của Địch Thanh và những người khác, đạp không bay nhanh đến Lạc Phượng thành.
Khi Lục Phàm và đoàn người đang đạp không bay nhanh đến Lạc Phượng thành thì bên trong hố trời, từng bóng người lần lượt bay ra.
Đồng thời cũng có từng bóng người từ phía xa lao đến mép hố trời.
Một lát sau, một lượng lớn cường giả đồng loạt từ Lạc Phượng sơn mạch đuổi về phía Lạc Phượng thành.
Chưa đến một lúc sau.
Tin tức về người có được truyền thừa thiên địa dị tượng đã lan tràn khắp Lạc Phượng sơn mạch và Lạc Phượng thành.
Đồng thời mọi người đều biết bảo vật dẫn phát thiên địa dị tượng là một tòa bảo tháp màu đỏ thắm.
Quan trọng hơn là có người trực tiếp dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại hình ảnh bảo tháp đỏ thẫm cùng với hình ảnh Lục Phàm và Địch Thanh.
Đồng thời họ sao chép rất nhiều Lưu Ảnh Thạch này rồi bán khắp Lạc Phượng thành.
Trong một thời gian ngắn, mọi người ở Lạc Phượng thành đều đang tìm kiếm tung tích của Lục Phàm và những người khác.
Còn giờ phút này, Lục Phàm và đoàn người đã âm thầm trở về Thiên Hương Lâu, và cũng đã biết tin tức này.
Sắc mặt Hạ Hầu Đôn âm trầm: "Bọn khốn kiếp, lại đi bán Lưu Ảnh Thạch khắp nơi."
Nhìn Hạ Hầu Đôn đang vô cùng phẫn nộ, Lục Phàm lại không để ý cười nói: "Thì cứ coi như bọn họ biết đi thì sao."
Có Địch Thanh tu vi Động Hư cảnh ở đây, căn bản không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.
Lúc này An Lan mở miệng nói: "Phu quân, tuy không cần lo lắng, nhưng để mặc cho những Lưu Ảnh Thạch này lan truyền như vậy, cũng không phải là chuyện tốt."
Nói đoạn nàng dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: "Việc này cứ giao cho thiếp xử lý đi."
Vốn dĩ Lục Phàm không để tâm đến chuyện này, nhưng vì An Lan nói như vậy nên hắn cũng không từ chối mà gật đầu đồng ý.
Nói xong đề tài này, Hạ Hầu Đôn nhìn Lục Phàm rồi tò mò hỏi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận