Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 312: Ngươi thật là bá đạo

Tại Lục Phàm nhìn chăm chú, An Lan không kìm được mặt đỏ lên.
"Ngươi thật là bá đạo."
Nói xong câu này, An Lan liền đứng dậy đi ra ngoài phòng, nhìn Lục Phàm vẻ mặt ngơ ngác.
Lời này là có ý gì?
Ngay lúc hắn đang vô cùng nghi hoặc, An Lan đến giữa cửa thì dừng lại, quay đầu nhìn hắn nói: "Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành mục tiêu của ngươi, sẽ không cản trở ngươi, hy vọng lựa chọn của ta không sai."
Mặt đỏ bừng nói xong câu này, An Lan liền đi vào căn phòng bên trái nghỉ ngơi.
Vốn hơi nghi hoặc, Lục Phàm giờ phút này đã hiểu rõ, trên mặt lộ ra nụ cười.
Hắn đã biết câu trả lời của An Lan.
Mà câu trả lời của An Lan cũng không làm hắn thất vọng, nàng đích xác là một người bạn đời không tệ.
Mặc kệ là dung mạo hay dáng người, hoặc là trí tuệ mưu lược, đều có thể khiến hắn hài lòng.
Người bạn đời như vậy đã làm hắn rất hài lòng.
Tuy nhiên tình cảm hai người vẫn chưa đến bước nồng đậm như vậy, nhưng hắn tin tưởng đó là chuyện sớm hay muộn.
Nếu như giang sơn và mỹ nữ nhất định phải chọn một trong hai, hắn đương nhiên sẽ chọn giang sơn.
Nhưng nếu như có thể lựa chọn, hắn tự nhiên là muốn tất cả.
Mà điều hắn cần làm là để mình có đủ thực lực và sức mạnh tùy ý lựa chọn.
Bất kể lựa chọn đáp án nào, hắn đều hy vọng là do mình chủ động chọn, chứ không phải bị ép buộc phải lựa chọn.
Nhìn chằm chằm cánh cửa một lát, Lục Phàm vẫy tay đóng cửa phòng, trở lại giường ngồi xếp bằng tiến vào trạng thái tu luyện.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Hôm sau trời vừa sáng, Lục Phàm ba người lại mặc áo choàng màu đen, ngồi lên xe ngựa cùng Thác Bạt Khải, Thác Bạt Dụ cùng 20 tên kỵ binh hộ tống rời khỏi tướng quân phủ Thiên Nam quan.
Thác Bạt Minh Vũ và Phương Vĩnh Tuyền đứng ở cửa thành Thiên Nam quan đưa mắt nhìn theo đội xe ngựa biến mất trong tầm mắt.
Đến khi không nhìn thấy bóng dáng đội xe, hai người mới quay người trở về thành Thiên Nam.
Bọn họ biết từ nay về sau, Thiên Võ hoàng triều sẽ phát sinh biến cố vô cùng lớn.
Có lẽ không bao lâu nữa, toàn bộ Thiên Võ hoàng triều sẽ bị điện hạ nắm trong tay.
Bất quá đối với họ, tình huống như vậy đương nhiên là tốt nhất.
Khi chưa thần phục, bọn họ đương nhiên lấy lợi ích của Thác Bạt gia tộc và Thiên Võ hoàng triều làm chủ.
Nhưng khi đã thần phục Lục Phàm, họ sẽ lấy lợi ích của Lục Phàm làm chủ.
Thực lực của Lục Phàm càng mạnh, lợi ích họ nhận được đương nhiên càng lớn.
Dù sao, bọn họ là những người sớm nhất thần phục Lục Phàm của Thiên Võ hoàng triều, dù sao cũng đáng tin hơn những người thần phục sau này.
Lục Phàm và An Lan ngồi ở bên trong một chiếc xe ngựa, còn Hạ Hầu Đôn thì tự mình đánh xe cho Lục Phàm hai người.
Về phần người đánh xe ban đầu thì bị giữ lại ở phủ tướng quân Thiên Nam quan.
Một người đánh xe khác cũng bị khống chế và đánh chiếc xe ngựa phía sau.
Sau cuộc đàm phán tối qua, quan hệ của Lục Phàm và An Lan ngược lại càng tiến thêm một bước.
Tuy hai người đều không biểu lộ ra bước đó, nhưng hai người đều có thể cảm nhận rõ ràng được sự thân mật hơn một chút, cũng tùy ý hơn một chút.
Nếu như trước đó, hai người ngồi quá gần nhau chung quy sẽ cảm thấy gượng gạo.
Nhưng lúc này, hai người ngồi cùng một chỗ lại không có cảm giác khó xử, ngược lại có một cảm giác thích thú.
Ngay cả khi nhìn nhau, cũng không có cảm giác như làm chuyện lén lút.
Lục Phàm tin rằng, nếu hiện tại hắn có làm một số hành động không quá bình thường, An Lan nhất định sẽ không từ chối.
Nhưng hắn vốn không nghĩ sẽ làm vậy.
Dù sao hắn không phải kẻ háo sắc, cũng không có đói khát đến thế, hoàn toàn không cần phải làm vậy.
Trong lòng An Lan vốn lo lắng Lục Phàm sẽ háo sắc làm gì đó với mình.
Nhưng không ngờ, Lục Phàm một chút động tác cũng không có.
Điều này khiến trong lòng nàng vừa mừng vừa có chút thất vọng, nghiêm túc nghi ngờ không biết có phải mình không có chút sức hấp dẫn nào.
Lục Phàm thấy An Lan cúi đầu nửa ngày không nói, không nhịn được tiến tới hỏi: "Nàng đang nghĩ gì vậy, sao không nói gì?"
Lục Phàm đột nhiên tiến đến gần mặt nói, khiến An Lan đang suy nghĩ lung tung giật mình tỉnh lại, vô thức ngẩng đầu lên.
Và giờ phút này, khoảng cách của hai người rất gần.
Nàng vô thức ngẩng đầu lên, đúng lúc, hai người cứ vậy không chút phòng bị chạm môi nhau.
Môi chạm vào nhau trong nháy mắt, Lục Phàm ngây người, An Lan thì cả người choáng váng.
Trong khoảnh khắc này, An Lan hoàn toàn quên hết mọi suy nghĩ, cũng quên mình đang ở đâu, thậm chí quên cả việc tránh né.
Hai người cứ thế mắt lớn trừng mắt nhỏ, cảm nhận sự thân mật chưa từng có.
Sau một lúc ngắn ngủi ngây người, Lục Phàm dẫn đầu phản ứng lại.
Nhưng hắn không đẩy An Lan ra, mà trực tiếp dùng hai tay ôm lấy nàng.
An Lan bị Lục Phàm ôm lấy cũng rốt cuộc hoàn hồn.
Mà khi nàng kịp phản ứng, còn chưa kịp làm gì đã bị Lục Phàm thuần thục vô cùng cạy mở đôi môi.
Chưa bao giờ trải qua chuyện này, An Lan chỉ cảm thấy trong đầu như nổ tung, cả người lại lần nữa ngây ngốc.
Tiếp đó nàng mơ mơ màng màng bị Lục Phàm mang theo chìm vào nụ hôn hạnh phúc chưa từng có.
Lục Phàm tuy kiếp trước đã có kinh nghiệm, nhưng những người phụ nữ đó căn bản không thể so sánh với An Lan, một ngón tay cũng không sánh bằng.
Thêm nữa, thân thể này vẫn còn là trai tân, ngọn lửa trong lòng cũng bùng nổ.
May mà Lục Phàm vẫn giữ lại chút lý trí, biết có một số chuyện không nên làm trong xe.
Nên chỉ thỏa thích ôm hôn.
Còn An Lan sau một hồi lâu đầu óc trống rỗng thì cũng thích ứng, bắt đầu phối hợp Lục Phàm.
Cảm giác kỳ diệu vô cùng khiến nàng vô cùng hưởng thụ, nên cũng động tình ôm Lục Phàm.
Động tĩnh như vậy tự nhiên không qua mắt Hạ Hầu Đôn đang đánh xe.
Hạ Hầu Đôn cười lắc đầu rồi hết sức chuyên chú đánh xe, không để ý đến động tĩnh bên trong.
Đối với hắn, An Lan đích thực là một người chủ mẫu xứng đáng.
Dù sao, dung mạo và thân phận của An Lan, hay cả sự mưu trí đều xứng đáng là người bên gối chủ công.
Vả lại, An Lan không phải người tính cách kiêu ngạo, có một người chủ mẫu như vậy cũng không tệ.
Cứ thế, xe ngựa vẫn chạy, bên trong Lục Phàm và An Lan thì thỏa thích ôm hôn, chìm đắm trong sự ngọt ngào đó.
Mãi nửa nén hương sau, hai người mới tỉnh lại từ sự thân mật đó.
Khôi phục lại, mặt An Lan đỏ bừng, nóng hổi, trực tiếp chui vào lòng Lục Phàm, không dám ngẩng đầu lên.
Nhất là khi nghĩ đến dáng vẻ mình vừa chủ động phối hợp với Lục Phàm, càng khiến trong lòng nàng ngượng ngùng vô cùng, đồng thời cũng có một cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc không thể tả.
Còn Lục Phàm, nhìn An Lan trong lòng, lại nhớ đến sự dịu dàng vừa rồi, không khỏi liếm môi, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn.
Không ngờ lần đầu thân mật của hai người lại xảy ra trong tình huống như vậy.
Thật khiến hắn có chút bất ngờ.
Bất quá, sự ngoài ý muốn này lại giúp hai người phá tan lớp giấy mỏng cuối cùng.
Sau khi những ý niệm đó lóe qua trong đầu, Lục Phàm cười xoa đầu An Lan và ôn nhu nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận