Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 315: Thác Bạt thành

Chương 315: Thác Bạt thành
Nhìn ra phía trước qua cửa sổ xe, một tòa thành trì rộng lớn hiện ra rõ ràng. Thành Thác Bạt này thậm chí còn cao hơn Thiên Nam quan, lại được xây toàn bộ bằng đá lớn gạch xanh, có thể nói là vô cùng kiên cố. Điều làm Lục Phàm cảm thấy kỳ lạ hơn cả là thành Thác Bạt còn có cả sông hộ thành.
Trong toàn Đại Càn chỉ có hoàng đô mới có sông hộ thành, các thành khác thì đừng nói đến sông hộ thành, thành tường cũng chỉ cao khoảng năm mươi thước. Chỉ có các ải biên giới mới có thành cao trên 100 mét để chống lại ngoại địch. Còn thành trì bên trong cơ bản không cái nào cao hơn 50 mét. Thế mà, thành Thác Bạt không chỉ cao hơn 100 mét, mà còn có cả sông hộ thành.
Ngoài ra, Lục Phàm còn thấy trên tường thành từng dãy nỏ phá thần cỡ lớn. Thứ đồ chơi này có uy lực cực kỳ kinh khủng, có thể dễ dàng xuyên thủng phòng ngự của cường giả Ngưng Hồn cảnh bình thường, đủ để thấy được sự đáng sợ của nó. Để vào thành, nhất định phải đi qua cầu treo bắc qua sông hộ thành. Một khi cầu treo được thu lại thì chỉ có những ai biết đạp không phi hành mới có thể vào thành. Có thể nói, sự phòng thủ của thành Thác Bạt là cực kỳ mạnh mẽ. Điều này cũng cho thấy gia tộc Thác Bạt đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
Sau khi qua cầu treo là những đội vệ binh nghiêm ngặt, năm bước một tốp mười bước một đội tuần tra, kiểm tra kỹ người ra vào thành. Bất cứ ai có vẻ khả nghi đều bị giữ lại tra hỏi. Tuy nhiên, xe ngựa của Lục Phàm không hề gặp bất kỳ trở ngại nào, cũng không bị kiểm tra. Bởi vì trên xe ngựa có dấu hiệu đặc trưng của gia tộc Thác Bạt, chỉ có thành viên cốt cán mới được sử dụng. Những vệ binh này là binh mã của Thác Bạt gia tộc, đương nhiên sẽ không dại gì ngăn cản xe của chủ tử. Vì vậy, xe ngựa tiến vào Thác Bạt thành một cách vô cùng thuận lợi.
Sau khi vào thành, Lục Phàm cảm nhận rõ ràng linh khí bên trong nồng đậm hơn hẳn bên ngoài. Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên đường lớn đủ chỗ cho năm chiếc xe ngựa cùng đi, người xe tấp nập, hai bên cửa hàng cũng ra vào không ngớt. Từ đó có thể thấy sự phồn hoa của thành Thác Bạt không hề tầm thường. Điều này cũng khá dễ hiểu, bởi thành Thác Bạt là một trong năm đại thành của Thiên Võ hoàng triều. Chỉ có hoàng đô Thiên Võ cùng sào huyệt của ba gia tộc lớn khác mới sánh được. Số dân tu sĩ trong thành có đến hơn một triệu người, lớn hơn Hán Dương thành gấp mấy lần.
Lục Phàm vừa đi vừa quan sát cảm khái, hai chiếc xe ngựa tiến đến khu vực phía bắc thành Thác Bạt. Mặc dù thành Thác Bạt nằm dưới sự quản lý của gia tộc Thác Bạt, nhưng họ không chiếm toàn bộ thành. Vì nếu một thành chỉ có một gia tộc thì thành đó không thể nào phát triển được. Suy cho cùng lực lượng của một gia tộc luôn có giới hạn. Thế nên, ngoài gia tộc Thác Bạt, thành Thác Bạt còn có các gia tộc và thương hội lớn nhỏ khác, tất cả đều là các thế lực phụ thuộc vào Thác Bạt gia tộc, luôn đặt gia tộc này lên trên hết. Bao gồm cả việc họ phải nộp một phần tài nguyên khai thác được cho gia tộc Thác Bạt. Nhờ vậy, gia tộc Thác Bạt vừa khiến thành Thác Bạt vô cùng phồn hoa, lại vừa kiếm thêm được không ít tài nguyên.
Ba khu vực còn lại trong thành đều thuộc về các thế lực phụ thuộc lớn nhỏ, riêng gia tộc Thác Bạt thì ở toàn bộ khu vực phía bắc. Phía ngoài khu vực này là nơi đóng quân của Chiến Hổ quân và tư quân của Thác Bạt gia tộc. Khu vực trung tâm của gia tộc nằm ở phía bắc của khu phía bắc, Chiến Hổ quân và tư quân làm nhiệm vụ bảo vệ gia tộc. Ngoài số quân đóng ở bên trong thành, bên ngoài tường thành Thác Bạt còn một khu vực do các quân đoàn khác của gia tộc này nắm giữ. Tổng số quân ở thành Thác Bạt ước chừng 30 vạn người. Đương nhiên, trên danh nghĩa chỉ có 15 vạn, còn 15 vạn thì được giấu kín. Nếu không có Thác Bạt Khải và Thác Bạt Dụ nói ra, Lục Phàm chắc cũng không biết thành Thác Bạt ẩn giấu nhiều binh lính như vậy.
Từ đó thấy được binh mã thực tế của Thiên Võ hoàng triều còn nhiều hơn những gì bên ngoài đồn thổi rất nhiều. Thiên Võ hoàng triều đã như vậy thì Đại Càn hẳn cũng đang ẩn giấu không ít binh mã, chỉ là bản thân mình không biết mà thôi. Hai chiếc xe ngựa đi qua khu vực phía bắc thành nơi Chiến Hổ quân và tư quân trấn giữ nghiêm ngặt, cuối cùng cũng đến được khu vực bên trong. Khu vực bên trong được bao bọc trong một trang viên rộng lớn. Trang viên khổng lồ này chính là vị trí cốt lõi thực sự của Thác Bạt gia tộc.
Xe ngựa trực tiếp theo cửa hông bên phải tiến vào phủ đệ trang viên Thác Bạt gia tộc. Trong trang viên cây cối danh quý mọc khắp nơi, tỏa ra linh lực nồng đậm, xung quanh còn trồng các loại linh dược, linh quả quý hiếm. Đình đài lầu các thấy khắp nơi, còn có một hồ nước khổng lồ nằm trong phủ đệ trang viên. Lục Phàm lần đầu thấy trang viên xa hoa và rộng lớn đến vậy, không khỏi bị rung động trong lòng.
"Gia tộc Thác Bạt này thật biết hưởng thụ."
Nghe Lục Phàm cảm khái khen ngợi, An Lan cười nhẹ đáp: "Cái này đã là gì, bên ngoài còn có rất nhiều trang viên hùng vĩ phồn hoa hơn nơi này."
Lục Phàm nghe vậy liền gật đầu cười. Thác Bạt gia tộc chỉ có chút thực lực ở Thiên Võ hoàng triều, đặt vào toàn bộ Đông Thắng Thần Châu thì chẳng là gì. Hắn chỉ cảm khái một chút thôi chứ cũng không hề có tâm tình hâm mộ gì. Dù sao, hắn cũng là thái tử Đại Càn, nay lại là chủ của Bắc Cảnh. Nếu hắn muốn, xây một trang viên xa hoa lớn hơn gấp mấy lần nơi này chỉ là chuyện nhỏ. Chẳng qua, chí của hắn không ở đó.
Sau khi vào trang viên phủ đệ vô cùng xa hoa, hai chiếc xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại tại một sân nhỏ riêng dùng để đậu xe. Thác Bạt Khải, Thác Bạt Dụ cùng Thác Bạt Thượng Văn dẫn đầu xuống xe rồi nhanh chân bước đến trước xe của Lục Phàm và An Lan. Ba người bọn họ giống như Hạ Hầu Đôn đứng chờ Lục Phàm và An Lan xuống xe. Thấy cảnh này, những thành viên Thác Bạt gia tộc xung quanh nhất thời ngạc nhiên, nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
Thác Bạt Khải là ngũ trưởng lão trong gia tộc nên mọi người rất quen mặt. Còn có Thác Bạt Dụ, người cũng là thành viên cốt cán gia tộc kiêm thiên tài của Thác Bạt Khải. Thế mà giờ ba vị thành viên quan trọng của gia tộc đều đứng chờ ở trước chiếc xe đầu tiên, sao có thể không khiến họ hiếu kỳ cho được.
"Người trong xe ngựa rốt cuộc là ai mà ngũ trưởng lão phải cung kính như vậy?"
"Chẳng lẽ là người của hoàng thất đến?"
"Không thể nào, quan hệ giữa gia tộc Thác Bạt chúng ta và hoàng thất thế nào chẳng lẽ các ngươi không rõ à? Nếu thật sự là người hoàng thất, sao ngũ trưởng lão phải cung kính như vậy?"
Đúng lúc các thành viên gia tộc Thác Bạt đang xôn xao bàn tán thì Lục Phàm và An Lan từ trên xe đi xuống. Thấy Lục Phàm và An Lan toàn thân mặc hắc bào cùng Hạ Hầu Đôn đi xuống, các thành viên Thác Bạt gia tộc xung quanh càng thêm tò mò. Còn ba người Thác Bạt Khải, Thác Bạt Dụ và Thác Bạt Thượng Văn nhìn những thành viên gia tộc đang xôn xao bàn tán thì không kìm được mà thở dài bất lực trong lòng. Đồng thời họ cũng thầm mong rằng những thành viên gia tộc sẽ không oán hận họ. Bởi vì họ đưa ba người Lục Phàm đến đây cũng là bất đắc dĩ.
Bất quá gia tộc có thể thần phục Lục Phàm cũng không hẳn là một chuyện xấu, thậm chí còn là một cơ duyên lớn. Nghĩ như vậy, sự áy náy và bất đắc dĩ trong lòng họ tan biến trong nháy mắt. Sau đó ba người Thác Bạt Khải, Thác Bạt Dụ và Thác Bạt Thượng Văn liền cung kính đưa Lục Phàm rời đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận