Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 141: Chiến Hổ quân rút lui

"Chương 141: Chiến Hổ quân rút lui"
"Cái gì mệnh lệnh?"
"Rất đơn giản, chỉ cần ngươi hạ lệnh để hai vạn Chiến Hổ quân lui lại, đem khu vực cửa vào Bắc Mang sơn nhường lại là đủ."
Khi La Thành nói ra điều kiện này, sắc mặt Thác Bạt Kim Khánh lập tức biến sắc, vô ý thức mở miệng từ chối.
"Không thể nào!"
"Nếu ta hạ lệnh cho Chiến Hổ quân rút lui, chẳng phải các ngươi Đại Càn sẽ đánh vào Bắc Mang sơn, đến lúc đó..."
Thác Bạt Kim Khánh còn chưa dứt lời, La Thành sắc mặt đột nhiên trở nên âm lãnh.
"Thác Bạt Kim Khánh, ta không phải đang thương lượng với ngươi, mà là cảnh cáo ngươi, cho ngươi một cơ hội sống sót. Nếu ngươi muốn vì Thiên Võ hoàng triều chiến tử, thì hãy cắn lưỡi tự vẫn ngay đi."
Khi nói chuyện, trên người La Thành tản ra sát khí lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Thác Bạt Kim Khánh.
Hắn biết tên này không có gan đó.
Nếu tên này thật không sợ chết, thì đã không hèn mọn cầu xin tha thứ như vậy.
Quả nhiên đúng là như thế, nghe lời nói đầy sát ý của La Thành, Thác Bạt Kim Khánh nhất thời do dự giãy giụa. Hắn không quan tâm đến lợi ích của Thiên Võ hoàng triều, điều hắn quan tâm là sống chết của mình, là được mất và vinh nhục của gia tộc.
Nếu hắn chết, sẽ không còn gì cả, không ai quan tâm đến sống chết của hắn.
Chỉ là nếu hắn hạ lệnh để hai vạn Chiến Hổ quân rút lui, thì lần công kích Đại Càn này cơ bản coi như thất bại. Mà lại còn đã hao tổn 10 vạn Thiên Võ tứ vệ, sau khi trở về chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Trong lúc Thác Bạt Kim Khánh đang giằng co nội tâm, Cảnh Yểm không nhịn được cười nhạo:
"Thác Bạt Kim Khánh, có gì phải do dự? Ngươi chỉ cần ra lệnh cho Chiến Hổ quân lui quân thôi mà, có phải bảo họ đầu hàng đâu. Chiến Hổ quân lui về sau cùng chúng ta đối chiến quang minh chính đại, vẫn còn hy vọng thắng lợi, ngươi vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ. Nhưng nếu giờ ngươi chết, tất cả đều không còn liên quan gì tới ngươi nữa, không ai quan tâm đến. Phủ đệ của ngươi ở Thiên Võ hoàng triều sẽ bị người khác cướp đoạt, vợ con của ngươi cũng sẽ bị người khác làm nhục, chậc chậc... nghĩ thôi đã thấy đáng thương rồi."
Lời nói của Cảnh Yểm khiến Thác Bạt Kim Khánh mất cân bằng tâm lý.
Hắn biết Cảnh Yểm cố ý khích bác mình.
Nhưng trớ trêu thay hắn lại biết Cảnh Yểm nói thật, chuyện như vậy chắc chắn trăm phần trăm sẽ xảy ra. Một khi mình chết, toàn bộ gia sản sẽ bị chia cắt, còn cái chết của mình thì không ai nhớ đến.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức quyết định, nhìn La Thành và Cảnh Yểm nói:
"Được, ta có thể hạ lệnh để Chiến Hổ quân rút lui, nhưng các ngươi cũng nhất định phải giữ lời hứa thả ta đi. Nếu các ngươi dám trở mặt, ta sẽ cho hai vạn Chiến Hổ quân không tiếc giá nào cùng Trấn Bắc quân các ngươi liều chết."
"Tướng quân Thác Bạt cứ yên tâm, ta, La Thành, nói lời giữ lời, nói không giết ngươi là không giết ngươi."
Được La Thành đích thân cam đoan, Thác Bạt Kim Khánh mới gật đầu:
"Thân vệ của ta đều bị các ngươi giết rồi, ta phải trở về mới ra lệnh được, vậy nên các ngươi cởi phong ấn cho ta đi."
"Không sao, hai bọn ta sẽ bồi tướng quân Thác Bạt về, trước khi Chiến Hổ quân rút lui, bọn ta cũng là thân vệ của tướng quân."
Nhìn La Thành và Cảnh Yểm cười không ngớt, Thác Bạt Kim Khánh bất đắc dĩ gật đầu.
Một lát sau, La Thành và Cảnh Yểm dẫn theo Thác Bạt Kim Khánh đi thẳng đến soái trướng lâm thời của Chiến Hổ quân.
Có con bài chủ chốt Thác Bạt Kim Khánh trong tay, La Thành và Cảnh Yểm không hề lo lắng.
Thác Bạt Kim Khánh tuy muốn bỏ trốn, nhưng tu vi bị phong, căn bản không có cách đào thoát, chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
Cứ như vậy, ba người quay về soái trướng lâm thời của Chiến Hổ quân.
Lúc ba người đến, có hai người đang nóng lòng đi đi lại lại ở cửa soái trướng.
Hai người này rõ ràng là hai tên vạn phu trưởng thống lĩnh hai vạn Chiến Hổ quân.
Khi thấy Thác Bạt Kim Khánh trở về, họ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân đón lấy.
"Tướng quân, ngài đi đâu vậy, khiến bọn ta một phen cuống cuồng."
Trong lúc hai tên vạn phu trưởng lên tiếng chào đón, đột nhiên nhìn thấy La Thành và Cảnh Yểm hai bên Thác Bạt Kim Khánh.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của La Thành và Cảnh Yểm, sắc mặt hai người lập tức biến sắc.
"Tướng quân cẩn thận!"
Ngay khi hai người hô lớn một tiếng, muốn bộc phát tu vi xông lên, Thác Bạt Kim Khánh vội vàng quát: "Dừng tay!"
Tiếng quát của Thác Bạt Kim Khánh khiến hai vạn phu trưởng trợn tròn mắt, nhất thời ngây người tại chỗ.
Một lúc lâu sau họ mới phản ứng, mặt mày đầy nghi hoặc nhìn Thác Bạt Kim Khánh hỏi:
"Tướng quân, bọn họ... bọn họ là..."
Không đợi hai người nói xong, Thác Bạt Kim Khánh đã mất kiên nhẫn khoát tay:
"Được rồi, các ngươi cùng đi vào đi."
Nói xong Thác Bạt Kim Khánh dẫn La Thành và Cảnh Yểm tiến vào soái trướng lâm thời.
Hai tên vạn phu trưởng nhìn nhau một lát rồi cũng đi theo vào.
Vừa bước vào, Thác Bạt Kim Khánh đã dùng ngữ khí không cho chất vấn nhìn hai người nói:
"Các ngươi mau đi truyền đạt mệnh lệnh của ta, Chiến Hổ quân toàn bộ lui lại, không được chậm trễ."
Lời vừa nói ra, sắc mặt hai vạn phu trưởng biến sắc, không dám tin hốt hoảng nói:
"Tướng quân, tuyệt đối không thể được!"
"Chúng ta vất vả lắm mới chặn được Trấn Bắc quân, nếu giờ lui lại, chẳng phải là...chẳng phải là..."
Giờ phút này, trong lòng hai người vừa sợ vừa giận, hoàn toàn không hiểu tại sao Thác Bạt Kim Khánh lại hạ mệnh lệnh như vậy.
Nhìn hai thuộc hạ vẻ mặt không dám tin, trong lòng Thác Bạt Kim Khánh càng thêm uất ức.
Chính mình cũng không muốn hạ mệnh lệnh này.
Nhưng giờ cái mạng nhỏ của mình có thể mất bất cứ lúc nào, mình không hạ lệnh sao được.
Chẳng qua những chuyện này tạm thời hắn không thể giải thích cho hai thuộc hạ, chỉ có thể mặt lạnh, trầm giọng:
"Được rồi, các ngươi cứ truyền đạt mệnh lệnh là được, mọi hậu quả ta gánh chịu, đi chấp hành đi."
Thấy Thác Bạt Kim Khánh một bộ dạng kiên quyết không cho chất vấn, hai vạn phu trưởng há hốc mồm, ngơ ngác không nói được lời nào.
Liếc nhìn La Thành và Cảnh Yểm bên cạnh Thác Bạt Kim Khánh, hai người chỉ đành ủ rũ cúi đầu ôm quyền nói: "Tuân lệnh!"
Rồi hai người quay người rời khỏi soái trướng lâm thời, Thác Bạt Kim Khánh nhìn La Thành và Cảnh Yểm, trầm giọng nói:
"Ta đã hạ lệnh, giờ các ngươi có thể đi rồi chứ."
Lúc này Thác Bạt Kim Khánh uất ức trong lòng không thể diễn tả bằng lời, nhưng không dám phát tác ra.
Nhìn Thác Bạt Kim Khánh đầy uất ức, La Thành cười tủm tỉm: "Không nóng vội, đợi Chiến Hổ quân các ngươi lui về đến vị trí nhất định, chúng ta tự nhiên sẽ đi."
Lúc này đương nhiên bọn họ không rời đi.
Nhỡ bọn họ vừa đi thì Thác Bạt Kim Khánh đổi ý thì chẳng phải công cốc.
Bọn họ không thể tin Thác Bạt Kim Khánh được.
Nhìn La Thành cười híp mắt, Thác Bạt Kim Khánh hít sâu một hơi, không nói gì thêm, trực tiếp nhắm mắt bắt đầu chờ đợi.
Giờ phút này mỗi giây mỗi phút trôi qua đối với hắn mà nói đều là một sự dày vò, chỉ muốn nhanh chóng rút quân để hai người này rời đi.
La Thành không để ý đến tâm trạng Thác Bạt Kim Khánh, liền phát tin cho Lục Phàm.
Sau đó kể lại tin Thác Bạt Kim Khánh hạ lệnh cho Chiến Hổ quân rút lui.
Sau khi báo cáo xong, La Thành và Cảnh Yểm cùng ở lại chờ với Thác Bạt Kim Khánh.
So với vẻ uất ức giận dữ của Thác Bạt Kim Khánh, thì tâm trạng của Lục Phàm bọn họ giờ phút này lại rất tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận