Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 356: Trung cấp triệu hoán thẻ hạn chế

Sau khi nội tâm hoàn toàn bình tĩnh trở lại, Lục Phàm lúc này mới hít sâu một hơi mở hệ thống kho chứa đồ. Chỉ thấy bên trong hệ thống kho chứa đồ bất ngờ có thêm một tấm trung cấp triệu hồi thẻ cùng một tấm sơ cấp binh đoàn triệu hồi thẻ. Cộng thêm một chùm sáng hư ảo lớn cỡ bàn tay, tản ra khí tức vô cùng huyền diệu. Chùm sáng hư ảo phát ra khí tức vô cùng huyền diệu này chính là thôn phệ thể chất truyền thừa. Ngoài ra thì còn một bình ngọc đặc biệt lớn cỡ bàn tay, miệng bình bị phong ấn hoàn toàn. Đương nhiên, phong ấn này hắn có thể dễ dàng mở ra, và chỉ mình hắn có thể mở. Bình ngọc và miệng bình phong ấn hoàn toàn ngăn cách một giọt máu Kỳ Lân có uy áp khủng bố. Dù sao đây là máu tươi của Thần Thú Kỳ Lân. Dù chỉ là một giọt máu tươi không đáng kể nhưng cũng ẩn chứa sức mạnh và uy áp đáng sợ khó tin. Nếu trực tiếp phóng thích một giọt máu tươi này ra, uy áp kinh khủng của nó có lẽ sẽ trực tiếp hủy diệt cả tòa thành nhỏ này. Tuy nhiên, hắn có hệ thống bảo hộ nhưng không dám chắc uy áp của một giọt máu Kỳ Lân này sẽ không gây tổn thương cho mình. Vì vậy, để phòng ngừa bất trắc, hắn chỉ liếc nhìn bình ngọc một chút, chứ không lấy ra. Dù bình ngọc là sản phẩm của hệ thống, nhưng vì an toàn, vẫn nên đặt nó trong kho chứa đồ của hệ thống thì tương đối an toàn.
Sau khi xem qua lượt bốn dạng cơ duyên tạo hóa, Lục Phàm lại nhìn vào tấm trung cấp triệu hồi thẻ kia. Sơ cấp triệu hồi thẻ đã có thể triệu hồi ra những nhân vật như Lý Tồn Hiếu, Hạ Hầu Đôn và Khương Thượng Lý Tư. Không biết trung cấp triệu hồi thẻ, cao hơn một bậc, có thể triệu hồi ra dạng tồn tại nào. Nghĩ vậy, Lục Phàm tâm niệm vừa động, lấy tấm trung cấp triệu hồi thẻ từ kho chứa đồ ra cầm trên tay. Nhìn tấm trung cấp triệu hồi thẻ lớn bằng quân bài trên tay, Lục Phàm cẩn thận quan sát, vẻ mặt hiện lên sự hứng thú. Trông bề ngoài, trung cấp triệu hồi thẻ dường như không khác biệt nhiều so với sơ cấp triệu hồi thẻ. Nhưng quan sát kỹ thì sẽ thấy phù văn ở mặt sau của trung cấp triệu hồi thẻ nhiều hơn so với phù văn ở mặt sau của sơ cấp triệu hồi thẻ, và trông có vẻ huyền diệu hơn. Ngoài ra, trung cấp triệu hồi thẻ nặng hơn sơ cấp triệu hồi thẻ một chút. Sau khi quan sát kỹ càng một hồi, Lục Phàm liền hăm hở dự định sử dụng trung cấp triệu hồi thẻ để triệu hồi. Nhưng ngay lúc định sử dụng, hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vàng hỏi trong lòng: "Hệ thống, sử dụng trung cấp triệu hồi thẻ có hạn chế gì không?" Dù sao trước đó hắn toàn dùng sơ cấp triệu hồi thẻ, chứ chưa từng dùng trung cấp triệu hồi thẻ, nhỡ đâu lại có hạn chế gì thì sao.
【Đinh, ký chủ tu vi quá thấp, việc sử dụng trung cấp triệu hồi thẻ có thể dẫn đến việc nhân vật được triệu hồi không thể đưa đến, hoặc đưa đến ở khoảng cách quá xa, trong thời gian ngắn không thể đến được. Chú ý: Nhân vật triệu hồi có tỷ lệ nhất định không thể khôi phục trí nhớ về ký chủ. Khi ký chủ tăng tu vi đến cấp độ tương ứng, nhân vật triệu hồi có thể khôi phục trí nhớ về ký chủ.】
Lục Phàm, người vốn đang háo hức muốn dùng trung cấp triệu hồi thẻ, sau khi nghe câu trả lời của hệ thống thì nhất thời hít sâu một hơi. Tê! May là mình bỗng nhớ ra mà hỏi hệ thống trước khi định dùng trung cấp triệu hồi thẻ. Nếu không hỏi hệ thống mà triệu hồi thẳng, chẳng phải sẽ gặp phiền toái như vậy. Tuy hệ thống nói rất uyển chuyển, nhưng hắn hiểu ý của hệ thống. Nói đơn giản là, bây giờ tu vi của mình quá thấp, không nhất định có thể khống chế nhân vật triệu hồi từ trung cấp triệu hồi thẻ. Dù nhân vật được triệu hồi cũng ở trạng thái "tử trung", nhưng không thể đưa đến hoặc khoảng cách quá xa thì cũng vô dụng. Mà hệ thống còn cố tình gợi ý, có một tỷ lệ nhất định tạm thời không thể khôi phục trí nhớ về mình. Có nghĩa là, nhân vật được triệu hồi chưa chắc nhớ được mình. Tuy rằng khi tu vi của mình tăng lên, trí nhớ về mình sẽ khôi phục, nhưng tóm lại vẫn tồn tại một rủi ro nhất định. Vì vậy, bây giờ vẫn chưa thể dùng tấm trung cấp triệu hồi thẻ này. Dù sao thứ này tồn tại rủi ro nhất định, hắn không muốn tấm trung cấp triệu hồi thẻ này xảy ra vấn đề gì.
Những ý niệm này chợt lóe lên trong đầu. Lục Phàm hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ kinh hãi, thu lại tấm trung cấp triệu hồi thẻ này vào trong kho chứa đồ của hệ thống. May là mình không có dùng trực tiếp. Nghĩ vậy, Lục Phàm cũng âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau này khi sử dụng thẻ triệu hồi hoặc các vật phẩm khác mà chưa từng sử dụng thì trước tiên phải hỏi hệ thống một chút. Vì có một số vấn đề hệ thống không chủ động báo cho mình, phải tự mình hỏi mới được. Sau khi cất trung cấp triệu hồi thẻ, Lục Phàm lướt mắt qua thẻ sơ cấp binh đoàn triệu hồi, rồi nhìn thẳng vào thôn phệ thể chất truyền thừa. Dù sao hiện tại sử dụng sơ cấp binh đoàn triệu hồi thẻ cũng chẳng có tác dụng gì. Bây giờ mình có cơ hội không đánh mà thắng nắm quyền Thiên Võ hoàng triều, vậy không cần phải đại động can qua phát động tiến công vào Thiên Võ hoàng triều. Dù sao phát động tiến công nói thì đơn giản nhưng thực hiện rất khó. Muốn tấn công Thiên Võ hoàng triều, ít nhất phải xuất động trăm vạn binh mã mới được. Chưa nói đến việc mình căn bản không có nhiều lính như vậy. Coi như dưới trướng mình có trăm vạn binh mã, cũng khó có thể vượt ngang toàn bộ Bắc Mang sơn để tiến vào cảnh nội Thiên Võ hoàng triều. Vì bên trong Bắc Mang sơn có vô số Hung thú. Nếu đi qua Bắc Mang sơn với số lượng binh mã quá nhiều, chắc chắn sẽ gây ra thú triều. Nếu gây ra thú triều thì binh mã của mình có lẽ còn chưa tấn công được đến Thiên Võ hoàng triều đã phải chịu tổn thất nặng nề rồi.
Coi như vận khí khá tốt mà không gây ra thú triều thì trăm vạn binh mã vượt ngang toàn bộ Bắc Mang sơn cũng cần nửa tháng, thậm chí một tháng thời gian. Thời gian lâu như vậy, chắc chắn sẽ kinh động đến Thiên Võ hoàng triều, và Thiên Võ hoàng triều chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ. Đến lúc đó, trăm vạn binh mã của mình phải đối đầu với hơn 300 vạn binh mã của Thiên Võ hoàng triều, sẽ ở vào thế yếu tuyệt đối. Hơn nữa, trăm vạn binh mã mỗi ngày tiêu hao lượng lương thảo cũng là một con số vô cùng kinh khủng. Ở Thiên Võ hoàng triều càng lâu, tiêu hao lương thảo càng nhiều, thiệt hại cũng càng lớn. Trừ khi có thể chiếm cứ toàn bộ Thiên Võ hoàng triều trong thời gian cực ngắn, nhưng điều này rõ ràng là không thể. Nếu công chiếm một hoàng triều đơn giản như vậy thì Thiên Võ hoàng triều đã sớm đánh chiếm Đại Càn rồi, sao lại giằng co mấy trăm năm mà vẫn chưa chiếm được tấc đất nào của Đại Càn. Vì vậy, biện pháp tốt nhất là không đánh mà thắng chiếm được toàn bộ Thiên Võ hoàng triều. Với các hoàng triều khác, việc muốn đạt đến bước này vô cùng khó khăn, gần như là không thể. Nếu khống chế một hoàng triều đơn giản như vậy thì các hoàng triều cũng chẳng cần phải xây dựng đội quân mấy trăm vạn binh mã làm gì. Nhưng với mình mà nói, việc không đánh mà thắng khống chế một hoàng triều lại đơn giản hơn rất nhiều. Những chuyện mà hoàng triều khác làm không được, mình lại có cơ hội rất lớn có thể làm được. Cho nên, tấm thẻ sơ cấp binh đoàn triệu hồi này tạm thời hắn cũng không có ý định dùng đến. Sau khi bỏ ba cơ duyên trong gói quà khế ước sang một bên, Lục Phàm nhìn vào cơ duyên cuối cùng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận