Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 683: Biết đến càng triệt để hơn

Chương 683: Biết đến cặn kẽ hơn.
Mà lần này, những thiên tài mà bọn họ đưa ra để lịch luyện có sáu người đạt cảnh giới Chân Đan. Trong sáu tu sĩ Chân Đan này có hai người đến từ mạch chính, bốn người còn lại đến từ các chi mạch khác, đều muốn mang về mạch chính bồi dưỡng. Chuyến đi Đông Thắng Thần Châu lần này của bọn họ cũng là để tìm kiếm những thiên tài thuộc các chi mạch của gia tộc, bao gồm cả việc đến chi mạch Lục gia Đại Càn cũng cùng mục đích đó. Chỉ là sau này, khi bắt đầu lại thì gặp chuyện này. Cho nên, một mặt bọn họ muốn dùng thiên tài mang tới để trấn áp Lục Phàm, mặt khác cũng xem như đ·á·nh vào Lục Chính cùng chi mạch Đại Càn Lục gia này. Dù sao chi mạch mãi vẫn là chi mạch, vĩnh viễn không thể so được với mạch chính. Những lời Lục Chính vừa nói hoàn toàn là khiêu khích mạch chính, sao bọn họ có thể nhẫn nhịn được. Chỉ là tu vi của cả năm người bọn họ đều kém hơn Lục Chính, không có cách nào ứng đối một cách mạnh mẽ, chỉ có thể thông qua cách trấn áp Lục Phàm để giải quyết vấn đề. Lão giả Luyện Thần cảnh thất trọng nghe Lục Phàm đồng ý thì không nói nhảm nữa, trực tiếp mở miệng nói: "Đã vậy thì sáng mai giao đấu ở diễn võ trường, nếu ngươi có thể chiến thắng những thiên kiêu mà chúng ta đưa đến, thì chuyện của chi mạch Lục gia các ngươi, chúng ta sẽ không can thiệp nữa." "Nếu ngươi không thể chiến thắng thiên kiêu của chúng ta, ngươi không những không được thừa kế ngôi vị hoàng đế mà còn phải rời khỏi Lục gia." Nói câu này, giọng điệu của lão giả Luyện Thần cảnh thất trọng cũng trở nên lạnh lùng. Mặc dù vừa rồi ông ta không giống như bốn người kia, để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng không có nghĩa là trong lòng không có ý kiến. Dù sao thì ông ta cũng là người của mạch chính. Kết quả là Lục Chính, một gia chủ chi mạch lại dám vì một kẻ không có huyết mạch Lục gia mà mạnh miệng với bọn họ. Trong lòng ông ta đương nhiên vô cùng khó chịu, chỉ là không biểu hiện ra thôi. Chính vì vậy mà ông ta có chút chán ghét kẻ đầu têu như Lục Phàm. Sở dĩ lúc này ông ta nói thẳng ra những lời này. Một khi Lục Phàm thua, không những mất đi tư cách thừa kế hoàng vị, mà còn bị trục xuất khỏi Lục gia, đây chính là hình phạt của ông ta dành cho Lục Phàm, cũng là đòn đánh vào Lục Chính và chi mạch Đại Càn Lục gia. Nếu không có gì đáng chú ý, thì lúc này Lục Chính đã nhảy dựng lên mà mắng chửi. Nhưng ông rõ ràng biết thực lực tu vi của Lục Phàm. Cho nên giờ phút này ông ta vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười. Nếu như năm lão gia hỏa này biết tu vi thật sự của Lục Phàm, không biết bọn họ sẽ có biểu hiện gì. Tâm tình Lục Phàm lúc này cũng không kém là bao, không chút do dự gật đầu nói: "Một lời đã định!" Sao hắn có thể không biết năm người này đang muốn mượn cơ hội trừ khử hắn, đồng thời đ·á·nh t·i·ệ·n nghi phụ hoàng. Bất quá năm người này dù c·h·ết cũng sẽ không nghĩ rằng hắn không phải Chân Đan cảnh mà là cường giả Ngưng Hồn cảnh thực sự. Giờ phút này, trong lòng hắn cũng có chút nóng nảy. Năm lão gia hỏa này đã dám đ·á·nh mình thì đừng trách hắn không k·h·á·ch khí. Thấy Lục Phàm đồng ý, năm lão gia hỏa cũng lười ở lại lâu, trực tiếp quay người rời khỏi Dưỡng Tâm điện. Bọn họ đến mấy ngày rồi, được Lục Chính sắp xếp ở lại trong cung, ngược lại cũng không đến mức không có chỗ đi. Mặc dù Lục Chính cũng rất bất mãn với năm lão gia hỏa này nhưng cũng không đến mức trở mặt hoàn toàn. Chờ năm lão gia hỏa rời khỏi Dưỡng Tâm điện, Lục Phàm nhìn về phía t·i·ệ·n nghi phụ hoàng. Chuyện khiêu chiến mà năm lão gia hỏa kia nói tới hắn hoàn toàn không để trong lòng. So với chuyện đó, hắn quan tâm hơn đến thân phận và lai lịch của mình. Vốn dĩ hắn nghĩ mình cũng là con của t·i·ệ·n nghi phụ hoàng, tất nhiên nói đến tiền thân. Nhưng hắn vạn vạn không ngờ rằng cơ thể này cùng với t·i·ệ·n nghi phụ hoàng lại không có quan hệ m·á·u mủ. Tin tức này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, khiến cho hắn nhất thời vô cùng nghi hoặc. Đối diện với ánh mắt tìm kiếm của Lục Phàm, Lục Chính bất đắc dĩ thở dài, không lập tức mở miệng. Thấy vậy, Lục Phàm cũng không thúc giục, chỉ chờ Lục Chính t·r·ả lời. Cứ vậy im lặng một lúc, Lục Chính mới hít sâu một hơi nói: "Chuyện này khá phức tạp, vốn chúng ta định vài năm nữa mới nói với con, nhưng giờ thì..." Nhìn t·i·ệ·n nghi phụ hoàng với vẻ mặt phức tạp, Lục Phàm trong lòng vừa tò mò vừa nghi hoặc. Rốt cuộc tiền thân có thân phận lai lịch gì mà khiến t·i·ệ·n nghi phụ hoàng phải xoắn xuýt như vậy. Còn có một điều nữa khiến hắn càng không hiểu. Đó là mình và t·i·ệ·n nghi phụ hoàng không có bất cứ quan hệ m·á·u mủ nào, vì sao t·i·ệ·n nghi phụ hoàng vẫn đồng ý để mình trở thành Đại Càn chi chủ? Dù sao Đại Càn cũng là của Lục gia chi mạch, theo lý thuyết tuyệt đối không thể giao cho người ngoài cai quản mới đúng. Vậy mà t·i·ệ·n nghi phụ hoàng không chỉ muốn thoái vị cho mình, còn vì để mình ngồi lên vị trí này mà không tiếc đắc tội với người của mạch chính Lục gia. Cách làm này khiến hắn không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ lai lịch thân phận của mình có gì đặc biệt hay sao? Những ý niệm này liên tục lóe lên trong đầu, Lục Phàm nhìn t·i·ệ·n nghi phụ hoàng cười nói: "Nếu con đã biết thì cứ cho con biết thêm chút nữa đi, dù sao sớm muộn gì con cũng phải biết." Lục Phàm cười rất bình thản, đối với chuyện này chỉ là hiếu kỳ mà thôi, cũng không quá để tâm. Dù sao mình không phải tiền thân, lai lịch thân phận của tiền thân thật sự cũng không liên quan quá nhiều đến mình. Coi như cha mẹ ruột còn s·ố·n·g, hắn cũng lười đi tìm, dù sao tiền thân đã sớm c·h·ết, không liên quan gì đến mình. Nói cách khác, cho dù tiền thân còn s·ố·n·g, sau khi biết tin tức này chỉ sợ cũng sẽ không có chút rung động tâm lý nào. Dù sao thì suốt hai mươi mấy năm qua cha mẹ ruột cũng chưa từng xuất hiện. So với cha mẹ ruột hai mươi mấy năm chưa từng gặp mặt, ân tình của t·i·ệ·n nghi phụ hoàng Lục Chính lại lớn hơn rất nhiều. Mà nguyên nhân lớn nhất khiến hắn hỏi thăm chuyện này giờ phút này cũng chỉ là vì hiếu kỳ thôi. Mà dù nói thế nào thì mình cũng đang chiếm cứ cơ thể này, lại thêm linh hồn có vẻ cũng đã dung hợp. Cho nên mình cũng không khác gì tiền thân, cũng cần biết những tin tức này, tiện thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân. Nghe Lục Phàm nói vậy, Lục Chính hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp gật nhẹ đầu. "Đúng vậy...Con thật sự nên biết." Nói xong câu này, ông chần chừ một lát rồi nói tiếp: "Phàm nhi, sở dĩ ta không muốn nói cho con biết lai lịch thân phận không phải vì có tư tâm gì mà là vì thân phận lai lịch của con rất phức tạp lại vô cùng nguy hiểm." "Nói đơn giản thì thực ra ta cũng không biết lai lịch thật sự của con là gì." Nghe Lục Chính nói những lời đó, vẻ mặt Lục Phàm không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc. "Phụ hoàng, lời này là ý gì? Chẳng lẽ con là con nhặt được sao?" Hắn vốn tưởng t·i·ệ·n nghi phụ hoàng hẳn phải biết rõ tình hình về cha mẹ ruột của mình. Thế nhưng lúc này, t·i·ệ·n nghi phụ hoàng lại nói ra những lời như vậy. Điều này không những không làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà còn khiến hắn càng thêm nghi ngờ. Rốt cuộc mình có lai lịch thân phận gì mà đến ngay cả t·i·ệ·n nghi phụ hoàng cũng phải nói ra những lời này. Đối mặt với câu hỏi hiếu kỳ của Lục Phàm, Lục Chính hiện vẻ mặt nhớ lại phức tạp, trong mắt đầy cảm khái cùng thổn thức. Lục Phàm không tiếp tục truy hỏi, cũng không c·ắ·t ngang suy nghĩ của t·i·ệ·n nghi phụ hoàng. Phải mất một hồi lâu, Lục Chính mới chậm rãi mở miệng kể lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận