Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 493: Gió giục mây vần

Chương 493: Gió nổi mây vần.
Dù sao bọn họ vừa mới chỉ nhìn ra Lục Phàm cùng Địch Thanh không phải là sát thủ Lục Ma, đồng thời trên người có dấu ấn mục tiêu.
Nhưng là bọn họ không biết Lục Phàm cũng là mục tiêu mà họ đang hướng tới.
Dù sao vừa nãy Lục Phàm đã che giấu đi khuôn mặt thật, sau khi lộ diện lại trực tiếp thu phục bọn họ.
Cho nên bọn họ căn bản không có suy nghĩ cẩn thận.
Lúc này, khi nghe Lục Phàm nói ra tin tức này, bọn họ mới nhận rõ khuôn mặt Lục Phàm chính là mục tiêu mà bọn họ nhận treo giải thưởng.
Nhìn những người đầy vẻ không dám tin, Lục Phàm cười nhạt nói: "Sao, các ngươi đến đây không phải là vì nhắm vào bản vương sao, mà lại không nhận ra sao?"
Nghe Lục Phàm nói vậy, đám sát thủ không khỏi ngượng ngùng cười một tiếng.
"Điện hạ, nếu như sớm biết mục tiêu là ngài, có đánh chết chúng ta cũng không dám đến đây."
"Đúng vậy, điện hạ, nếu biết mục tiêu là ngài, chúng ta tuyệt đối sẽ không tới."
Những lời này thực sự phát ra từ nội tâm bọn họ.
Nếu có lựa chọn, có đánh chết họ cũng sẽ không vì khoản tiền thưởng kếch xù cùng sự kích thích khiêu chiến mà nhận lấy nhiệm vụ treo thưởng này.
Kết quả vừa rồi nhiệm vụ không hoàn thành không nói, còn đem chính mình nộp vào, quả là lỗ vốn.
Lục Phàm cũng hiểu rõ ý nghĩ của đám gia hỏa này.
Bất quá bây giờ bọn họ đều đã bị thu phục, thành người của mình, cho nên hắn tự nhiên sẽ không tính toán gì.
Khẽ cười một tiếng, hắn liền ra hiệu cho Du Hùng tiếp tục giảng thuật.
Du Hùng cùng những người khác thấy Lục Phàm không để ý, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nên tiếp tục giảng thuật.
Mất trọn một nén nhang, Du Hùng mới giảng thuật xong tất cả thông tin.
Toàn bộ Đông Thắng Thần Châu, ngoài Du Hùng là trưởng lão phụ trách khu vực phía đông, còn có sáu vị trưởng lão khác.
Vốn một khu vực có hai vị trưởng lão trấn giữ, khu vực phía đông cũng do Du Hùng và một trưởng lão khác phụ trách.
Nhưng một trưởng lão kia hai năm trước khi bế quan đột phá thì bị tẩu hỏa nhập ma mà chết, nên chỉ còn Du Hùng một mình phụ trách khu vực phía đông.
Còn ba khu vực khác vẫn là hai vị trưởng lão.
Bất quá, ngoại trừ hai trưởng lão cùng khu vực, những trưởng lão khác đều không có bất kỳ liên hệ nào.
Cho nên Du Hùng cũng không biết vị trí các trưởng lão ở ba khu vực còn lại, cũng không biết làm sao liên hệ với bọn họ.
Vốn dĩ, ông ta cũng có một nơi bế quan riêng.
Chỉ vì sự việc thiên địa dị tượng ở Lạc Phượng sơn mạch, ông ta mới từ nơi bế quan đi đến Lạc Phượng thành này.
Sau khi biết được những tin tức này, Lục Phàm dù có chút thất vọng, nhưng ít nhất đã biết được một số thông tin quan trọng.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào những tin tức này thì hiển nhiên không thể nào hủy diệt được Lục Ma.
Trầm ngâm một chút, Lục Phàm nhìn Du Hùng và những người khác nói: "Mục đích chủ yếu tiếp theo của các ngươi là tìm cách tìm hiểu thêm thông tin về Lục Ma, đặc biệt là tung tích của những trưởng lão khác."
"Đương nhiên, nếu tìm được thủ lĩnh hoặc sào huyệt của Lục Ma thì càng tốt."
Tuy Lục Ma trên mặt nổi không có trụ sở hay sào huyệt, nhưng trong bóng tối chắc chắn là có.
Chỉ là cấp bậc của Du Hùng và những người khác quá thấp nên không có tư cách biết thôi.
Dù sao Lục Ma muốn duy trì hoạt động, không thể nào không có một sào huyệt cố định.
Hơn nữa, bất kể là thế lực nào, cũng đều phải có một cái lõi, cái lõi này có thể ẩn giấu, có thể rất nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể không có.
Đối mặt với sự an bài của Lục Phàm, Du Hùng và những người khác trịnh trọng gật đầu.
"Vâng, điện hạ!"
Sau khi giao phó xong, Lục Phàm lại để Địch Thanh truyền thụ cho bọn gia hỏa này phiên bản cắt xén của Khống Hồn thuật sơ cấp.
Dù sao bọn gia hỏa này ngoài thân phận sát thủ Lục Ma thì vẫn còn những thân phận khác, tự nhiên không thể lãng phí.
Vì vậy, việc truyền thụ cho bọn họ phiên bản cắt xén của Khống Hồn thuật sơ cấp có thể giúp bọn họ khống chế một số cường giả.
Những bố trí này tương đương với việc tiện tay gieo quân cờ.
Những quân cờ nhàn rỗi này có thể tạm thời không có tác dụng gì, nhưng tương lai có thể sẽ dùng đến.
Dù có dùng hay không thì việc bố trí thêm vẫn tốt, dù sao không cần tốn sức gì mà cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Lục Phàm đứng dậy nhìn Du Hùng và đám người đang chờ, cười nói: "Đã vậy, cứ như thế đi. Khi nào có chuyện gì, các ngươi hãy liên lạc với Du Hùng, để Du Hùng báo cáo với bản vương."
Nói rồi Lục Phàm lấy ra một ngọc bài truyền âm mua riêng rồi đưa cho Du Hùng.
Dù sao loại ngọc bài truyền âm này cũng tốn không ít tích phân, không thể đưa cho hết tất cả những người bị thu phục.
Du Hùng vô cùng cung kính thu ngọc bài truyền âm, gật đầu rồi mở kết giới trận pháp bao phủ toàn bộ quán rượu.
Dưới sự hộ tống của Du Hùng và những người khác, Lục Phàm cùng Địch Thanh cứ thế rời khỏi Bách Túy tửu lâu.
Rời khỏi Bách Túy tửu lâu, Lục Phàm cùng Địch Thanh không đi nơi khác mà trở về Thiên Hương lâu một cách kín đáo.
Bây giờ toàn bộ Lạc Phượng thành đều đang tìm kiếm tung tích của bọn họ.
Dù sao hình ảnh của Lục Phàm và Địch Thanh đã lan truyền khắp Lạc Phượng thành, có thể nói là mỗi người một bản.
Nếu như chỉ là cơ duyên tạo hóa tầm thường thì thôi đi.
Nhưng đây lại liên quan đến cơ duyên tạo hóa của Thần Thú Phượng Hoàng trong truyền thuyết, đủ khiến tất cả mọi người phát cuồng.
Tuy nhiên, những hình ảnh này cũng có chỗ thiếu sót.
Đó là khuôn mặt Lục Phàm và Địch Thanh không được rõ ràng, hơi mờ.
Dù sao, Lưu Ảnh Thạch vốn dĩ do người thu được trong không gian dưới lòng đất đó.
Mà Lục Phàm và Địch Thanh lúc đó đang ở trên dãy núi, cách cây cột khoảng 1000m.
Khoảng cách hàng ngàn mét cộng thêm hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, nên hình ảnh mà Lưu Ảnh Thạch thu được không hề rõ ràng.
Vốn dĩ Lưu Ảnh Thạch đã không rõ ràng rồi, nói chi đến việc ghi lại vô số những hình ảnh Lưu Ảnh Thạch đó.
Thứ rõ ràng nhất có lẽ chỉ là bộ quần áo Lục Phàm và Địch Thanh đang mặc.
Nhưng Lục Phàm và Địch Thanh khi biết tin Lưu Ảnh Thạch bị phát tán rộng rãi đã thay đổi y phục.
Vì vậy, chỉ cần không gặp phải những cường giả tận mắt chứng kiến một màn đó dưới không gian ngầm kia, thì những người khác dù có gặp mặt cũng chưa chắc nhận ra được.
Nhưng có nhận ra cũng chẳng sao.
Lục Phàm cũng không quá để ý chuyện này.
Nếu có ai dám có ý đồ với hắn, hắn cũng không ngại mở ra sát giới.
Chỉ cần không giống lần trước sử dụng trận pháp duy nhất một lần đồ sát mấy vạn tu sĩ thì sẽ không dẫn tới nhân quả thiên kiếp.
Dù sao, hiện tại có Địch Thanh là cường giả Động Hư cảnh ở đây, cả Đông Thắng Thần Châu có thể giết được hắn đếm trên đầu ngón tay.
Huống hồ, hắn cũng không phải là không có át chủ bài, làm sao dễ dàng bị giết được.
Ngay khi Lục Phàm và Địch Thanh kín đáo trở về Thiên Hương lâu, Lạc Phượng thành lại xuất hiện những lời đồn mới.
Nghe đồn rằng người đạt được cơ duyên ở Lạc Phượng sơn mạch là sát thủ của Lục Ma, tiện thể nói luôn chỗ đáng sợ của Lục Ma.
Đồng thời cũng có tin đồn cho rằng hai người đến được cơ duyên đã bị sát thủ Lục Ma chém giết, cơ duyên cũng rơi vào tay Lục Ma.
Ban đầu, không ai tin vào những lời đồn này.
Nhưng khi những lời đồn này lan truyền khắp Lạc Phượng thành, ngày càng có nhiều tu sĩ bắt đầu tin theo.
Nhất là khi biết được sự đáng sợ kinh khủng của Lục Ma, càng có rất nhiều tu sĩ tin vào tin đồn này.
Dù sao Lục Ma tuy ẩn mình nhưng muốn tra ra sự tồn tại của hắn cũng không khó lắm.
Nhất là những người tụ tập đến Lạc Phượng sơn mạch không ít những tán tu cường đại hoặc là thành viên của các thế lực nhất nhị lưu của Thần Châu.
Bọn họ càng hiểu rõ hơn sự đáng sợ của Lục Ma.
Vì vậy, việc cơ duyên bị sát thủ Lục Ma chiếm được là điều bọn họ tin phục, vì Lục Ma có thực lực như vậy.
Trong khoảnh khắc, cả Lạc Phượng thành nổi lên sóng gió.
Mà Lục Phàm sau khi trở về phòng ở Thiên Hương lâu, Hà Tình cùng An Lan lập tức tìm tới cửa để nói về chuyện này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận