Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 875: Tiểu sư thúc tại xã hội nguyên thuỷ 9 (length: 7777)

Số lượng thành viên bộ lạc tăng lên rất nhanh, năm nay lại có nhiều hoạt động lớn, nhanh chóng thu hút sự chú ý của các bộ lạc khác.
Ngươi nói có phải sắp xảy ra chiến tranh giữa các bộ lạc không?
Ha ha, thật là nghĩ đến hay đấy!
Người nguyên thủy bây giờ còn chẳng hiểu gì về quyền lợi, làm sao có chuyện vì lợi ích giữa các bộ lạc mà gây chiến?
Hơn nữa, ở thời đại này, kẻ thù lớn nhất của loài người là môi trường và thú dữ trong rừng rậm. Việc con người tự sinh tồn đã rất khó khăn, đâu còn tâm trí mà nghĩ đến việc gây chiến với đồng loại?
Khi biết có một bộ lạc hùng mạnh và giàu có như vậy, họ đương nhiên sẽ đến đầu quân thôi!
Chẳng phải là cùng người ta ăn ngon uống say còn tốt hơn sao?
Đánh trận?
Có đánh thắng được người ta không?
Nhìn xem vũ khí trong tay người ta kìa!
Chùy sắt, kiếm sắt, lại còn cung tên nữa chứ.
Nhìn lại vũ khí của mình xem.
Gậy gỗ với răng nanh và xương động vật.
Bọn họ đánh lại người ta sao?
Vậy nên, cứ nhanh chóng mà đến ôm đùi đi!
Từng bộ lạc nhỏ một lũ lượt chạy đến quy phục bộ lạc của Tiểu sư thúc. Họ cũng như mong muốn, có được cuộc sống ấm no.
Số người trong bộ lạc càng ngày càng đông, nhà cửa cũng xây càng nhiều.
Tiểu sư thúc cảm thấy, hắn nên xây dựng một thành phố.
Tiểu sư thúc bắt đầu vẽ bản quy hoạch thành phố.
Đương nhiên, đầu tiên phải ban bố lệnh.
Nhờ Phúc Nhi trước đó đã đi dò đường, giờ Tiểu sư thúc không cần phải đi tìm địa điểm xây thành nữa, hắn đã chọn xong địa điểm rồi.
Lò nung gạch được mở ra vài cái.
Giờ có công cụ tiện lợi, việc mở lò nung cũng dễ dàng hơn nhiều.
Từng viên gạch nung ra lò, được vận chuyển đến nơi xây thành.
Tiểu sư thúc cho lão nhân chuyển nghề thành thợ mộc chế tạo ra xe ba gác và xe cút kít, thuận tiện cho mọi người vận chuyển gạch.
Thảo trở thành một trong những người phụ trách việc xây thành, chỉ đạo những người chưa biết xây nhà làm thế nào. Hiện tại thì đang xây tường thành.
Thảo rất thích công việc này, hắn cảm thấy xây dựng là một sự hưởng thụ, đặc biệt là khi nhìn thấy thành phẩm sau khi hoàn thành, cái cảm giác tự hào đó thật là tuyệt diệu.
Hắn yêu công việc xây dựng.
Sau này, ngoài việc trở thành chiến sĩ mạnh nhất, hắn còn muốn trở thành thợ xây giỏi nhất!
Hôm nay, Thảo và Diệp có vẻ không được vui vẻ cho lắm khi về đến nhà.
Diệp là người đi cùng với Thảo, Thảo đi đâu, Diệp cũng sẽ đi đó, giúp Thảo làm mấy việc lặt vặt.
Tiểu sư thúc không hỏi hai người làm sao, nhưng Thảo và Diệp xem Tiểu sư thúc là chỗ dựa tinh thần nên chủ động kể cho Tiểu sư thúc nghe chuyện gì đã xảy ra.
Hai người thấy mẹ của mình.
Bộ lạc ban đầu của họ cũng quy thuận bộ lạc của Tiểu sư thúc, vì vậy, mẹ của họ cũng xuất hiện trong đội xây thành.
Cuộc sống của mẹ họ không tốt đẹp cho lắm.
Khi sinh con, mẹ họ bị khó sinh, mặc dù giữ được mạng sống nhưng đứa con vừa sinh ra đã tắt thở, còn mẹ của họ thì mất đi khả năng sinh sản.
Với những người đàn ông trong bộ lạc, người phụ nữ không còn khả năng sinh sản thì coi như vô dụng.
Vậy nên lần này, mẹ của họ bị đàn ông vứt bỏ.
May mà, bộ lạc đã quy thuận bộ lạc của Tiểu sư thúc, mẹ của họ sẽ không bị đuổi ra ngoài chết đói chết cóng vào mùa đông.
Chỉ là, những ngày tháng nhẹ nhàng trước đây không còn nữa.
Mẹ họ chỉ có thể làm việc nặng giống như đàn ông để nuôi sống bản thân.
Đó là lý do hai người thấy mẹ mình trong đội xây thành.
"Các ngươi muốn làm gì?" Tiểu sư thúc hỏi.
Nếu hai người muốn đón mẹ về chăm sóc, Tiểu sư thúc cũng hiểu, nhưng sẽ không để họ tiếp tục ở trong nhà của hắn.
Hắn không muốn có thêm người bước vào không gian riêng của mình, mà người đó lại còn không tốt đẹp gì cho lắm.
"Không làm gì cả." Thảo nói, "Nàng bỏ rơi chúng ta, đã không còn là mẹ của chúng ta. Bây giờ chúng ta chỉ là người xa lạ."
Dù sao hiện tại cuộc sống bộ lạc đã tốt hơn, mẹ của họ chỉ cần cố gắng làm việc thì sẽ không bị chết đói cũng không bị vứt bỏ.
Tiểu sư thúc gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người ra khỏi phòng của Tiểu sư thúc, không quấy rầy hắn nữa.
Tiểu sư thúc là người làm việc lớn, bớt chút thời gian nghe những chuyện riêng tư của bọn họ đã là nể mặt lắm rồi, bọn họ cũng không thể lãng phí thời gian của hắn thêm.
Cả tòa thành mất đúng mười năm để xây xong.
Lúc này, các bộ lạc xung quanh đã toàn bộ quy phục bộ lạc của Tiểu sư thúc.
Bộ lạc của Tiểu sư thúc lúc này đã có hàng vạn người, tất cả đều ở trong thành.
Lúc này, không thể gọi họ là người nguyên thủy nữa.
Họ đã có nền văn minh của riêng mình.
Trình độ văn minh lúc này đã ngang với thời kỳ nhà Hạ của nước Trung Hoa.
Tiểu sư thúc cũng không còn là thủ lĩnh bộ lạc nữa, mà được mọi người tôn xưng là "Vương".
Chữ "Vương" này được mọi người thần thoại hóa, nếu trong game thời gian phát triển đến vài ngàn năm sau, Tiểu sư thúc chắc chắn sẽ giống như Tam Hoàng Ngũ Đế, được hậu nhân xem như thần linh mà thờ cúng.
Thời gian trong game đã quá mười năm, Tiểu sư thúc có thể thoát game bất cứ lúc nào.
Hắn cũng không muốn cứ ở mãi trong cái game này.
Mặc dù thế giới trong game đã phát triển cơ bản rồi, nhưng xuất phát điểm quá thấp, cuộc sống ở đó thực sự không thỏa mãn được mong muốn hưởng thụ của Tiểu sư thúc!
Vậy nên, Tiểu sư thúc không hề do dự nhấn nút thoát game.
Kết quả là điểm đánh giá cho lần chơi này rất cao, thế mà lại lọt vào top 10 bảng xếp hạng của trò chơi.
Tiểu sư thúc đắc ý, không hổ là mình!
Hắn lên diễn đàn lượn một vòng, không thấy chủ đề nào mình hứng thú nên lại ra hiệu sách dạo.
Dạo gần đây chẳng có quyển sách mới nào hay ho cả, mấy tình tiết trong sách cũng không khác gì nhau, Tiểu sư thúc xem được hai ba chương là mất hứng với cả cuốn luôn, bèn thoát khỏi hiệu sách.
Tiểu sư thúc buồn chán nằm ở nhà mình một hồi lâu, mới lại lười biếng cầm điện thoại lên, vào mục game, rồi lại chọn một game khác chơi.
Haizz, cuộc sống cá khô thì cũng không tệ, nhưng mà cứ làm cá khô mãi thì cũng chán.
Đáng tiếc hiện tại giới tu chân quá bình lặng, chả có chuyện gì xảy ra cả.
Khiến hắn, một đại lão độ kiếp kỳ đứng đầu giới tu chân cũng không có cơ hội phát huy!
Vừa lẩm bẩm, vừa chọn một game khác rồi vào game.
. . .
"Jeremy, đống tài liệu này, nhờ cậu xử lý nhé."
Một xấp tài liệu ném lên bàn của Tiểu sư thúc, suýt chút nữa vùi cả đầu hắn.
Tiểu sư thúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng người nào đó sải bước bỏ đi, không kìm được đưa ngón giữa lên với cái bóng lưng đó.
Thật là cái loại cấp trên chỉ biết bắt nạt cấp dưới!
Đáng ghét nhất là, mình còn chẳng phải là thuộc hạ trực thuộc của cái gã Allent chết tiệt kia.
Mình làm văn phòng, còn gã này là bên tổ hành động.
Mà đống tài liệu đó cũng không phải là cái gì quan trọng, một phần là bản kiểm điểm của gã Allent, một phần là bảng kê khai chi phí hoạt động của bộ phận bọn họ.
Gã này không chịu viết bản kiểm điểm, lại đi đè đầu Tiểu sư thúc.
Nhân vật mà Tiểu sư thúc đang nhập hiện tại, sắp thành thư ký riêng của cái gã Allent hung hãn này đến nơi rồi.
Nhưng mà đâu phải vậy, Tiểu sư thúc vẫn còn công việc chính của mình nữa chứ.
Allent cũng đâu có trả thêm cho Tiểu sư thúc một xu lương nào!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận