Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 691: Tiểu sư thúc là thái giám 10 (length: 7995)

Sáng sớm hôm sau, tiểu sư thúc liền bị Thượng thư bộ Hộ chặn cửa, yêu cầu hắn nhanh chóng đến trang trại của hoàng gia.
Thượng thư bộ Hộ cũng muốn cùng đi, hắn muốn tận mắt chứng kiến tình hình thu hoạch bình thường của hai loại cây trồng này.
Các vị đại thần trong Nội các, nếu không phải vì quá nhiều công việc, cũng đều muốn theo tiểu sư thúc đến trang trại của hoàng gia.
Tiểu sư thúc ngáp một cái rồi đi theo sau Thượng thư bộ Hộ ra khỏi hoàng cung, hắn còn chưa ăn sáng đâu, định bụng sẽ ghé vào sạp hàng nhỏ ăn một chén hoành thánh, nhưng bị Thượng thư bộ Hộ ngăn lại.
"Ăn cái gì mà ăn? Nhanh đến trang trại của hoàng gia, nhanh chóng làm việc.
Muốn ăn sáng, thì đến trang trại làm người ta chuẩn bị cũng không muộn."
Không thấy hắn còn chưa kịp ăn sáng hay sao?
Cứ như vậy, tiểu sư thúc đói bụng đi đến trang trại của hoàng gia.
Tiếp theo đó là một loạt các công việc.
Tiểu sư thúc dạy những người ở trang trại của hoàng gia cách gây giống, dạy bọn họ làm thế nào để trồng khoai lang và khoai tây.
Cứ thế bận rộn suốt hơn nửa tháng.
Trong thời gian đó Đồ Vũ tự mình tìm đến.
Không ngờ rằng, tên gia hỏa này và Thượng thư bộ Hộ lại có giao tình.
Con trai út của Thượng thư bộ Hộ thích trà trộn giang hồ, và là bạn tốt của Đồ Vũ.
Tiểu sư thúc cho người trồng khoai tây và khoai lang ở ba loại ruộng đất thượng, trung và hạ, còn đặc biệt cho người khai khẩn thêm vài mẫu đất hoang để trồng, mỗi ngày cho người ghi chép lại tình hình thu hoạch của các mảnh đất này để so sánh.
Đồ Vũ đi theo bên cạnh tiểu sư thúc, hắn hết sức ngạc nhiên khi tiểu sư thúc đến việc trồng trọt cũng biết.
Thái giám trong hoàng cung đều giỏi như vậy sao?
Văn võ song toàn lại còn biết làm ruộng, đúng là toàn năng a!
Còn lợi hại hơn cả các đại thần trong triều đình.
Thảo nào các đại thần đều không thích thái giám, ngoại trừ việc một số thái giám làm chuyện ác, còn là vì các đại thần kia ghen ghét người ta đi?
Giờ phút này, suy nghĩ của Đồ Vũ và tiểu sư thúc đã đồng bộ.
Trồng hoa màu là một quá trình không hề ngắn, Đồ Vũ là người không biết chờ đợi, sau khi hỏi rõ khoai tây phải ba bốn tháng nữa mới thu hoạch được, liền rời khỏi trang trại, không biết lại đi nơi nào phóng đãng.
Ngược lại thì Thượng thư bộ Hộ mỗi ngày đều theo bên cạnh tiểu sư thúc, hỏi cái này, hỏi cái kia, xem tiểu sư thúc như chuyên gia nông nghiệp.
Tiểu sư thúc rất thưởng thức sự chuyên nghiệp này của hắn, cho nên đã truyền thụ không ít kiến thức làm nông khoa học.
Thượng thư bộ Hộ một mình nghe vẫn chưa đủ, liền gọi cả con trai, con rể cùng một vài thuộc hạ đến trang trại, cùng tiểu sư thúc học tập.
Tiểu sư thúc dứt khoát mở một lớp học nông nghiệp, mỗi buổi tối giảng bài một canh giờ, ai muốn nghe đều có thể đến.
Vì vậy, ngoài Thượng thư bộ Hộ và những người hắn gọi đến, thì những người ở trang trại của hoàng gia cũng đều đến nghe tiểu sư thúc giảng bài.
Tin tức truyền về hoàng cung, Chu Kiến Thâm và Hoài Ân cũng đến nghe một buổi.
Sau đó, Chu Kiến Thâm cho người ghi lại tên những người đã nghe giảng, đợi sau khi thu hoạch khoai tây và khoai lang xong, hắn sẽ trọng dụng những người này, giao cho bọn họ phụ trách công việc mở rộng khoai tây và khoai lang.
Hơn ba tháng sau, tiểu sư thúc quyết định thu hoạch khoai tây.
Nghe được tin tức, Đồ Vũ bỏ lại người đẹp vừa mới hẹn hò, chạy về kinh thành, Chu Kiến Thâm thì dẫn theo Thương Lộ và các đại thần khác đến trang trại.
Chu Kiến Thâm cũng đã nghe qua tên của Đồ Vũ, cho phép Đồ Vũ đi theo bên cạnh, tự mình chứng kiến việc thu hoạch khoai tây.
Đồ Vũ cảm thấy rất tốt về vị hoàng đế trẻ này.
Tiểu sư thúc đưa cho Chu Kiến Thâm một cái cuốc.
Chu Kiến Thâm giơ cuốc lên, bắt đầu đào.
Một củ khoai tây lớn hơn cả nắm đấm của người trưởng thành bị bật lên khỏi mặt đất theo nhát cuốc.
Chu Kiến Thâm bỏ cuốc xuống, cầm củ khoai tây lên, vô cùng đắc ý.
“Củ khoai tây này to thật, nướng lên thì một người ăn cũng no bụng.” Chu Kiến Thâm nói.
Những người khác nhao nhao phụ họa, tất cả đều mong chờ nhìn về phía ruộng đất.
Một mẫu đất này sẽ thu hoạch được bao nhiêu khoai tây đây?
Chu Kiến Thâm đào một củ khoai tây rồi thì không tiếp tục động tay nữa.
Đây bất quá chỉ là một nghi thức thôi.
Các vị đại thần cũng mỗi người đào một củ khoai tây, những việc còn lại đều do những người nông hộ trong trang trại đào hết.
Tiểu sư thúc đã sớm cho người chuẩn bị sẵn bàn ghế và dù che nắng ở bên cạnh bờ ruộng, còn chuẩn bị trà nước, trái cây và hạt dưa đậu phộng.
Mọi người ngồi ở đó vừa nói chuyện phiếm vừa uống trà ăn đồ, bất tri bất giác thời gian trôi qua rất nhanh.
Người phụ trách của trang trại hớt hải chạy đến, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Chu Kiến Thâm, nói lắp cả lời: “Bệ… bệ hạ, kết quả đã có rồi. Ba mẫu ruộng thượng hạng, thu hoạch được lần lượt một ngàn lẻ ba cân, một ngàn hai trăm năm mươi mốt cân, một ngàn hai trăm ba mươi bảy cân. Ba mẫu ruộng trung bình, thu hoạch được lần lượt một ngàn lẻ năm cân, một ngàn lẻ mười tám cân và chín trăm chín mươi tám cân. Ba mẫu ruộng hạ hạng, thu hoạch được lần lượt bảy trăm chín mươi sáu cân, tám trăm mười ba cân và tám trăm lẻ chín cân. Ba mẫu đất hoang mới khai khẩn, thu hoạch được lần lượt sáu trăm tám mươi cân, sáu trăm chín mươi mốt cân và sáu trăm tám mươi tám cân.” Chu Kiến Thâm cùng đám người vội vàng đứng hết cả dậy, ghế dựa vì động tác của bọn họ mà đều đổ xuống đất.
Đám người đều bị số liệu người phụ trách báo ra làm chấn kinh.
Sản lượng trên một mẫu đất, thật là… sản lượng trên một mẫu đất thế này… Dù tiểu sư thúc đã nói trước với họ là khoai tây có thể đạt năng suất ngàn cân một mẫu, làm cho họ có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng vẫn chấn động bọn họ vô cùng.
Phải một lúc lâu sau, mọi người mới từ trong kinh hãi hoàn hồn lại.
Thương Lộ dẫn một đám đại thần quỳ rạp xuống đất, đồng thanh chúc mừng Chu Kiến Thâm.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, bệ hạ anh minh nhân hậu, cảm động trời xanh, trời xanh mới ban tặng thần vật này, phù hộ dân Đại Minh từ nay về sau thoát khỏi nạn đói.” Hoài Ân cũng dẫn cung nhân thị vệ quỳ xuống.
Tiểu sư thúc đã sớm đoán được sẽ có cảnh này, hắn không muốn quỳ xuống nên đã kiếm cớ tránh ra trước khi người phụ trách đến.
Tên gian xảo Đồ Vũ, thấy tiểu sư thúc tránh ra, cũng đi theo hắn chuồn đi.
Hai người đứng ở nơi cách ruộng đất không xa, lại có thêm nội công trợ giúp, hai người có thể nghe rõ tiếng của người phụ trách.
Nghe được những số liệu đó, Đồ Vũ cũng vô cùng kinh ngạc.
Hắn nhìn về phía tiểu sư thúc, cảm thán nói: "Triệu huynh phát hiện ra giống tốt, khiến thiên hạ bách tính có đủ cơm ăn, đúng là công lao to lớn, có thể sánh với Thần Nông."
Tiểu sư thúc lắc đầu cười cười: "Ngươi sai rồi, công lao này là của hoàng thượng, không phải thuộc về ta."
Đồ Vũ nghi hoặc: “Giống tốt này có thể là do ngươi tìm về, cũng do ngươi trồng thành công. Công lao sao lại không phải của ngươi?” Tiểu sư thúc: "Đồ huynh vẫn còn phiêu bạt giang hồ, chứ không ở trong triều đình, cho nên đối với chuyện bên trong này đương nhiên không rõ ràng. Nếu ta không phải là thái giám, mà là một triều thần bình thường, vậy công lao phát hiện giống tốt này đương nhiên sẽ thuộc về ta. Nhưng khổ nỗi ta lại là một thái giám, các triều thần sẽ không để công lao rơi vào đầu ta. Có công lao tự nhiên chỉ có thể là của hoàng thượng.” Đồ Vũ càng không hiểu: "Đây là cái đạo lý gì vậy."
Tiểu sư thúc cười vỗ vỗ vai Đồ Vũ: "Đồ huynh, không nên suy nghĩ nhiều. Ngươi cứ tiếp tục tung hoành giang hồ của mình đi."
Đồ Vũ nhìn chằm chằm tiểu sư thúc, hỏi: “Ngươi không cảm thấy tủi thân sao?” Tiểu sư thúc cười: "Tủi thân thì sao chứ? Có thể thay đổi được không?"
Đồ Vũ im lặng.
Tiểu sư thúc: “Được rồi, ngươi cũng đã được chứng kiến việc thu hoạch khoai tây, cũng nên rời đi rồi. Ta sẽ không tiễn ngươi.” Đồ Vũ thở dài, chắp tay với tiểu sư thúc: “Hẹn gặp lại ở giang hồ.” (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận