Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 511: Tiểu sư thúc tiến vào niên đại văn trò chơi 11 (length: 7990)

Bốn người Triệu Xuân Mai cũng rất ngạc nhiên về sự tồn tại của Hạ Huỳnh, ông Hạ nhanh chóng giới thiệu Hạ Huỳnh là cháu đích tôn của mình, Triệu Xuân Hạnh mới thả lỏng cảnh giác.
Bốn người tự đi tìm thầy của mình để học.
Hạ Huỳnh vừa ăn mì vừa nhìn chằm chằm bốn chị em nhà họ Triệu, thấy dáng vẻ học tập nghiêm túc của họ, không kìm được cũng dâng lên ý muốn học tập.
Thành tích học tập của Hạ Huỳnh rất tốt, chỉ là hoàn cảnh chung khiến hắn không học được nhiều kiến thức ở trường, đành phải tốt nghiệp sớm rồi rời trường.
Thầy Thu thấy khát vọng trong mắt Hạ Huỳnh, cười nói: “Tiểu Huỳnh muốn học thì có thể học cùng chúng ta. Buổi tối nếu tiện thì cứ đến.”
Hạ Huỳnh rất động lòng, nhưng hắn ở cùng một đám người trẻ tuổi, muốn hành động một mình cũng không dễ dàng như vậy. Hôm nay hắn đến được đây là do phải nghĩ nát óc mấy ngày mới tìm được cớ, không thể tối nào cũng chạy tới.
Triệu Xuân Mai đang học, nghe thấy hai người nói chuyện, quay đầu lại nói: “Hay là đồng chí Hạ chuyển đến nhà chúng ta ở đi, sau này buổi tối chúng ta cùng nhau học tập.”
Hạ Huỳnh: “Chuyển đến nhà các ngươi? Có được không?”
Triệu Xuân Mai: “Chỗ các ngươi chẳng phải không ở được nữa rồi sao? Cũng kha khá người đã chạy đến chỗ đại đội trưởng phản ánh tình hình. Đại đội trưởng và lãnh đạo trong đội bàn bạc rồi, muốn cho một bộ phận người trong các ngươi ở tạm nhà dân.”
Những thanh niên xuống nông thôn ở trong hai dãy nhà sàn, nam một dãy nữ một dãy, vì người xuống nông thôn càng ngày càng nhiều nên đã không còn chỗ ở nữa — thật ra chen chút thì vẫn ở được, nhưng người đông quá lại nặng nữa, đám thanh niên lo một cái không cẩn thận sẽ làm sập nhà sàn mất — cho nên mới muốn nhờ thôn sửa thêm hai dãy nhà sàn nữa.
Nhưng sắp đến mùa nông vụ bận rộn rồi, lấy đâu ra thời gian để xây?
Vì thế lãnh đạo trong đội bàn bạc xong, muốn cho đám thanh niên về ở tạm nhà của những người dân có ý muốn tiếp nhận họ.
Hạ Huỳnh nghe vậy thì mừng rỡ: “Vậy ngày mai ta chuyển đến nhà các ngươi được không?”
Triệu Xuân Mai: “Được chứ, nhà chúng ta có hai dãy nhà sàn, dãy này chỉ có tam thúc ta ở, trên đó vẫn còn hai phòng trống, ngươi thích ở phòng nào cũng được.”
Ông Hạ cười nói: “Ngươi không nói với thằng út nhà ngươi một tiếng sao?”
Triệu Xuân Mai nói: “Không cần, nhà ta ta làm chủ.”
Ông Hạ cảm thán: “Thằng út là đứa trẻ tốt, người tuy có hơi lười, nhưng tính tình thì thật tốt.”
Sáng sớm hôm sau, Triệu Xuân Mai liền nói với tiểu sư thúc chuyện Hạ Huỳnh muốn chuyển đến nhà mình ở.
Tiểu sư thúc đối với chuyện này không quan tâm.
Hiện tại tiểu sư thúc đã không còn làm việc ở khu chuồng bò nữa, thôn cho rằng những ông bà già ở chuồng bò làm việc rất nghiêm túc, căn bản không cần người trông nom.
Cho nên ba công điểm của tiểu sư thúc không còn, cả ngày chỉ đi loanh quanh trong núi.
Thực tế là tiểu sư thúc đại đa số thời gian đều mượn đường đi nhờ đám chất nữ của mình, đi xuống thị trấn dưới núi chơi.
Chợ đen là địa bàn của Triệu Xuân Hạnh, tiểu sư thúc sẽ không đi giành mối làm ăn của nàng. Quan hệ của Triệu Xuân Hạnh và Hà Bổn Nghĩa ở chợ đen kia không hề tầm thường. Nếu tiểu sư thúc mà xuất hiện ở chợ đen, chắc chắn sẽ bị Hà Bổn Nghĩa bán cho Triệu Xuân Hạnh.
Tiểu sư thúc thường mang đồ chạy đến khu nhà ở gần nhà máy, trực tiếp bán cho những ông bà cụ đang sống ở đó.
Lâu dần, tiểu sư thúc cũng có một lượng khách quen ổn định.
Mỗi lần bán xong hàng, tiểu sư thúc sẽ đến quán cơm quốc doanh ăn một bữa no nê, mấy ông đầu bếp và nhân viên phục vụ ở đó đều quen hắn, thấy hắn tới còn cùng hắn tám chuyện.
Một người phụ nữ trung niên bước vào quán cơm, gọi mấy món lớn, nhìn dáng vẻ chẳng hề tiếc tiền chút nào, chắc chắn là người không thiếu tiền.
Nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, tự mình chạy vào bếp giúp người phụ nữ trung niên lấy đồ ăn, hai tay nâng đến trước mặt người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên hài lòng nhận lấy hộp cơm, lắc mông rời đi.
Đợi bóng lưng cô ta khuất dạng, nhân viên phục vụ liền nhổ một bãi nước bọt ra cửa.
Tiểu sư thúc nhận ra người phụ nữ trung niên, từng gặp một lần, hình như tên Lâm Vĩ Hồng, là vợ của bồ nhí của Chử Hồng Diễm.
Đã lâu như vậy rồi, chắc Chử Hồng Diễm đã sinh rồi nhỉ?
Tiểu sư thúc liền hỏi nhân viên phục vụ: “Trưởng phòng Trương sinh con chưa?”
Nhân viên phục vụ nói: “Sinh rồi, là một thằng nhóc, trưởng phòng Trương mừng hết lớn, vợ của anh ta cũng mừng hết lớn. Cho nên ngày nào cũng đến quán cơm của chúng tôi mua đồ ăn ngon ăn mừng đó thôi.”
Tiểu sư thúc hỏi: “Mẹ của đứa bé đâu?”
Nhân viên phục vụ: “Vận xui, sinh xong bị xuất huyết nhiều, chết mất xác.”
Cô ta ghé sát tai tiểu sư thúc, hạ thấp giọng nói: “Nhiều người cho rằng con mụ Lâm Vĩ Hồng kia thừa dịp người ta sinh con rồi ra tay, phải biết Lâm Vĩ Hồng kia đâu có phải loại người hiền lành gì, lòng dạ đen tối lắm đó. Ả có thể để cho cái con Chử Hồng Diễm kia lảng vảng trước mặt ả lâu như vậy, rất có thể là để có một công đôi việc. Đáng thương con Chử Hồng Diễm cứ tưởng mình chiếm được món hời lớn, ai ngờ là tự đưa mình vào chỗ c·h·ết.”
Chử Hồng Diễm c·h·ế·t rồi sao?
Tiểu sư thúc khẽ nhíu mày, đối với cái kết quả này cũng không quá bất ngờ.
Cũng đúng thôi, nàng ta chỉ là một thanh niên xuống nông thôn từ nơi xa đến, dựa vào cái gì mà có thể nhận được sự chiếu cố của Trương Toàn? Đưa người trực tiếp từ trong thôn điều lên thị trấn, còn cho một công việc tốt.
Nàng ta dựa vào cái gì mà được nhiều như vậy?
Với địa vị của Trương Toàn hiện tại, không thiếu gì những cô gái trẻ muốn nịnh bợ làm anh ta vui vẻ, vì sao anh ta lại đối xử với riêng Chử Hồng Diễm tốt như vậy?
Chẳng phải vì Chử Hồng Diễm từ nơi xa tới không có chỗ dựa, rất dễ sai khiến, c·h·ế·t cũng không ai giúp nàng ta đứng ra sao?
Nghĩ lại chuyện Chử Hồng Diễm cấu kết với Trương Toàn lúc trước, có lẽ Trương Toàn đã sớm tính đến kết cục của Chử Hồng Diễm rồi.
Tiểu sư thúc ăn no uống say, nghe xong chuyện bát quái, hài lòng rời đi.
Không lâu sau khi hắn đi, Triệu Xuân Hạnh cũng tới quán cơm quốc doanh, gọi mấy món thịt và mười mấy cái bánh bao thịt.
Mặc dù tài nấu nướng của Triệu Xuân Mai không tệ, nhưng vẫn không thể so được với đầu bếp ở những khách sạn lớn quốc doanh. Mỗi lần Triệu Xuân Hạnh xuống núi, đều sẽ gói đồ ăn ở quán cơm quốc doanh mang về. Vì vậy nhân viên phục vụ và đầu bếp trong quán cơm cũng đều biết Triệu Xuân Hạnh.
Chỉ là họ không biết Triệu Xuân Hạnh và tiểu sư thúc là người một nhà.
Nhân viên phục vụ đã tám chuyện với tiểu sư thúc rất nhiều, lúc này vẫn chưa hết hứng, lúc Triệu Xuân Hạnh chờ lấy đồ ăn, lại tám chuyện với Triệu Xuân Hạnh một hồi.
Triệu Xuân Hạnh suy nghĩ một lúc lâu, mới nhớ ra Chử Hồng Diễm là người từ trong thôn bọn họ mà ra, hình như còn từng có khúc mắc với tên tiểu thúc đáng ghét của họ thì phải.
Triệu Xuân Hạnh về nhà kể lại cho Triệu Xuân Mai và Triệu Xuân Lan, cả hai đều kinh ngạc, cảm thấy Chử Hồng Diễm vừa đáng thương lại vừa x·ứ·n·g ·đ·á·n·g.
Triệu Xuân Hạnh thở dài: "Tận thế phóng đại sự ác trong nhân tính, không ngờ thời đại này, cũng có những kẻ ác như vậy."
Triệu Xuân Mai đánh giá: "Thời đại nào cũng có cả, thời đại ta sống, cũng có loại người ác này. Nhưng t·h·i·ệ·n ác cuối cùng cũng có báo ứng thôi, cứ chờ xem, mấy năm nữa, những kẻ ác như Trương Toàn và Lâm Vĩ Hồng sẽ nhận lấy cái kết xứng đáng của họ."
Triệu Xuân Lan ở một bên gật đầu.
Chẳng nói đâu xa, cứ nghĩ đến cái kết của kiếp trước của cô, chẳng phải là kết quả của việc đắc t·ộ·i người ác đó sao?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận