Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 433: Tiểu sư thúc là thứ tử 24 (length: 8207)

Thánh chỉ trên nói phủ Vinh Quốc nuôi dưỡng đích hoàng tử có công, đặc xá hết thảy sai lầm, không bị liên lụy bởi sự việc mưu phản của phủ Ninh Quốc!
Thánh chỉ nói cảm niệm Giả Chính có công dưỡng dục đích hoàng tử, liền ban tước vị Tam đẳng tướng quân của phủ Ninh Quốc cho Giả Chính.
Giả mẫu ngơ ngác!
Giả Xá ngơ ngác!
Giả Chính ngơ ngác rồi lại kích động!
Những người khác trong phủ Giả càng thêm ngơ ngác.
Đích hoàng tử là ai?
Không phải nói hoàng hậu chỉ sinh một con gái sao? Đích hoàng tử từ đâu ra?
Mọi người nghĩ đến Giả Huyền được hoàng đế tuyên vào cung.
Không thể nào?
Mồm mọi người đều há hốc ra.
Giả Xá dưới ánh mắt ra hiệu của Giả mẫu, cầm một cái hồng bao lớn đưa cho thái giám tuyên chỉ, cẩn thận dò hỏi: "Công công, không biết đích hoàng tử là..."
Thái giám đến tuyên chỉ là tâm phúc của hoàng đế, biết rõ nội tình, nghĩ chẳng mấy chốc thân phận Giả Huyền sẽ được công bố rộng rãi, nói cho người nhà họ Giả cũng không sao, bèn nói: "Đích hoàng tử chính là Huyền tam gia trước đây của quý phủ. Lúc điện hạ mới sinh ra đã gặp kẻ tiểu nhân mưu hại, phải ở bên ngoài, được Chu di nương của quý phủ nhặt được, nuôi dưỡng thành con trai. Hiện giờ điện hạ được hoàng thượng và hoàng hậu nương nương tìm về. Điện hạ cảm niệm tình nghĩa nuôi dưỡng của phủ Vinh Quốc, đặc biệt cầu xin cho quý phủ. Hoàng thượng vì thế mới không giận chó đánh mèo quý phủ vì chuyện của phủ Ninh Quốc, còn phong tước vị cho Giả nhị lão gia."
Nghe vậy, mọi người trợn mắt há mồm.
Giả Huyền lại là hoàng tử! Còn là con ruột của hoàng hậu nương nương!
Giả Huyền đến nhà họ Giả, bị họ xem là thứ tử, luôn bị xem nhẹ.
Mấy người Giả mẫu sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh, vô cùng hối hận đã xem nhẹ Giả Huyền lúc trước.
Giả Huyền sẽ không vì vậy mà trách tội bọn họ chứ?
Nhưng ngay sau đó liền lắc đầu, nếu Giả Huyền thật trách họ, đã không bỏ qua cho phủ Vinh Quốc, cũng không phong tước vị cho Giả Chính.
Mọi người không khỏi cảm kích vô cùng, cảm thấy Giả Huyền thật là một người tốt, lòng dạ khoáng đạt, không hổ là hoàng tử điện hạ.
Nghĩ thông suốt, mọi người đều vui vẻ trở lại.
Bọn họ có quan hệ với đích hoàng tử đấy!
Nếu sau này đích hoàng tử đăng cơ, địa vị của họ cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.
Ha ha, hiện giờ nhà họ Giả có tận hai tước vị!
Giả Chính vui vẻ, không cần ghen ghét việc đại ca có tước vị còn mình thì không.
Giả Xá vui vẻ, không cần lo lắng việc huynh đệ và mẹ luôn để mắt đến tước vị của mình, không cần lo việc thằng con ngốc làm mất tước vị.
Vương Hi Phượng và Giả Liễn vui vẻ, ôi chao, xác định tước vị sau này là của nhà mình.
Những người khác cũng vui vẻ, thêm một tước vị, nhà họ Giả càng thêm hòa thuận.
Thái giám thấy mọi người nhà họ Giả hơi lâng lâng, không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Đừng tưởng ỷ vào việc nuôi dưỡng đích hoàng tử mà lấy danh nghĩa của đích hoàng tử làm bậy, nếu gây ra chuyện gì làm kinh động đến hoàng thượng và đích hoàng tử, thì đích hoàng tử nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Mọi người phủ Giả sợ hãi liên tục gật đầu, quên hết những tính toán nhỏ nhen trong lòng.
Hoàng đế quyết đoán, diệt trừ hết toàn bộ thế lực nhà họ Vu, sau đó triệu tiểu sư thúc vào triều, tuyên bố thân phận của tiểu sư thúc.
Chúng đại thần vô cùng hoảng sợ.
Vị này lại là đích hoàng tử con vợ cả của hoàng hậu?
Vậy nhị hoàng tử phải làm sao bây giờ?
Hỏng bét!
Hoàng đế công bố thân phận thật sự của nhị hoàng tử, là con của Vu thượng thư và ái thiếp kia, đến đích tử còn không phải.
Nể tình đã nuôi dưỡng hơn mười mấy năm có chút tình cảm, hoàng đế không giết nhị hoàng tử, mà là tước bỏ thân phận hoàng tử, giáng thành thứ dân, sung quân đi Hoàng Lăng trông lăng.
Ngọc quý phi bị tước hết mọi phong hào, cầm tù ở lãnh cung.
Bất quá, đến ngày thứ hai sau khi vào lãnh cung, Ngọc quý phi liền tự sát mà chết.
Ngọc điệp của Nguyên Gia công chúa được sửa lại, dù nàng vẫn là công chúa, nhưng hoàng đế không còn sủng ái nàng nữa, hoàng hậu lại càng không chào đón nàng, đãi ngộ của nàng trong hậu cung xuống dốc không phanh.
Trong lòng nàng bất mãn, vẫn cho rằng mình là tiểu công chúa được sủng ái như trước kia, cho rằng tất cả mọi thứ của mình bây giờ đều do tiểu sư thúc gây ra. Tiểu sư thúc đáng lẽ không nên hồi cung.
Nguyên Gia công chúa độc ác lại ngu xuẩn như mẹ nàng, lại hạ độc tiểu sư thúc, định hạ độc giết tiểu sư thúc.
Còn chưa kịp để tiểu sư thúc phát giác, hoàng hậu nương nương đã phát hiện ra.
Hoàng hậu nương nương cắt hết tất cả vây cánh của Nguyên Gia công chúa, phàm là người trợ giúp Nguyên Gia công chúa đều bị hoàng hậu tiêu diệt. Nguyên Gia công chúa lại không có ai chống lưng trong hậu cung, cuộc sống càng thêm thê thảm.
Hai năm sau, giống như trong nguyên tác, Nam An quận vương bị nước Thiến Hương bắt làm tù binh, nước Thiến Hương muốn người đi hòa thân.
Nam An thái phi không muốn con gái cháu gái mình đi hòa thân, liền muốn nhận Tham Xuân làm nghĩa nữ, đi hòa thân với nước Thiến Hương.
Nhưng bây giờ Tham Xuân là con gái của Tam đẳng tướng quân, không có mẹ cả định đoạt chuyện hôn nhân, lại có một người anh trai có tài năng tiền đồ sáng lạng có thể nương tựa, sau này hôn sự sẽ không thành vấn đề, sao Tham Xuân lại có thể nguyện ý đi hòa thân?
Cuối cùng Tham Xuân không hòa thân, người đi hòa thân là Nguyên Gia công chúa.
Hai năm sau, tiểu sư thúc được phong làm thái tử.
Hoàng đế dù chọn không ít tú nữ vào cung, nhưng vẫn không có con trai nào ra đời, ngược lại con gái thì cả đống.
Sau này hoàng đế hoàn toàn chết lặng, hết hy vọng, chấp nhận mình chỉ có ba người con trai.
Đại nhi tử bị què chân, tam nhi tử tầm thường, ngôi vị hoàng đế chỉ có thể truyền cho nhị nhi tử.
Nhị nhi tử không chỉ là con vợ cả, mà còn vô cùng thông minh.
Chỉ cần nhìn vào những gì nhị nhi tử đã thể hiện thì có thể thấy hắn là một đứa trẻ thông minh.
Tiểu trong suốt của phủ Vinh Quốc? Thứ tử vô dụng?
Chẳng qua là ngụy trang, đứa trẻ này biết cách bảo vệ mình.
Chỉ cần xem hắn tiếp nhận thế lực của phế thái tử sau đó đã kinh doanh thế lực này tốt như thế nào là đủ thấy năng lực của hắn.
Đương nhiên, đứa trẻ này sau khi biết thân phận của mình, đã giao toàn bộ số thế lực kia lại cho người cha ruột này.
Nể mặt đứa trẻ, hắn không trừng trị những người đó, mà tha thứ cho họ, khiến những người đó cảm động rơi nước mắt tỏ lòng trung thành, sau này ra sức làm việc cho hắn.
Hơn nữa, hắn phát hiện nhị nhi tử tinh thông tứ thư ngũ kinh, hoàn toàn không phải loại bất học vô thuật như người khác nói.
Hơn nữa nhị nhi tử còn có Đông An vương phủ ủng hộ, thế tử Đông An vương phủ là anh em tốt của nhị nhi tử.
Đứa trẻ này đã mang đến cho hắn quá nhiều bất ngờ.
Đây mới chính là người thừa kế xuất sắc mà hắn hài lòng nhất.
Tin tức tiểu sư thúc được lập làm thái tử truyền đến phủ Vinh Quốc, bọn họ lại còn cố tình bày tiệc rượu chúc mừng cho tiểu sư thúc, đáng tiếc tiểu sư thúc căn bản sẽ không xuất hiện, bọn họ chỉ có thể tự vui tự hát.
Kết quả vui quá hóa buồn, bữa tiệc mới bắt đầu chưa được bao lâu đã nhận được tin tức từ trong cung truyền ra.
Giả Nguyên Xuân chết, một thi hai mạng.
Người nhà Vinh Quốc phủ đều trợn tròn mắt.
Giả Nguyên Xuân đến chết vẫn chỉ là vị tần, không trèo lên được phi vị. Hậu sự của nàng cũng rất lạnh lẽo, ngoại trừ người nhà họ Giả thương tâm vì nàng, những người khác đều thờ ơ trước chuyện này.
Sau khi Giả Nguyên Xuân mãn thất thất, Giả mẫu liền đổ bệnh, bà cảm thấy mình sống không được bao lâu nữa, trước khi chết thì nhớ thương nhất là Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc.
Thế nên Giả mẫu liền cho Giả Bảo Ngọc thành thân với Lâm muội muội trước ngày trăm ngày của Giả Nguyên Xuân.
Giả Bảo Ngọc đương nhiên là không từ chối, được cưới Lâm muội muội yêu thích là chuyện hắn mong đợi nhất. Bởi vì chuyện bi thương về cái chết của Giả Nguyên Xuân liền bị ném lên chín tầng mây.
Tình cảm của Lâm muội muội đối với Giả Bảo Ngọc có phần nhạt hơn, nhưng vẫn yêu thích Giả Bảo Ngọc, đối với chuyện hôn sự đã được định đoạt này thì không có bất kỳ sự không muốn nào.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận