Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 164: Tiểu sư thúc tiến vào Thanh xuyên loạn đấu trò chơi mười lăm (length: 7699)

Thư Mặc mang đại a ca cùng đứa con trai lớn vài tuổi của hắn vượt qua tường thành, sức lực nhanh nhẹn kia làm đại a ca không ngớt trầm trồ, cảm thấy Thư Mặc trông thế này đáng lẽ phải là con trai mình mới đúng, sao lại là con trai lão nhị nhỉ?
Vừa nhìn thấy Dận Nhưng, đại a ca liền nói vậy.
Dận Nhưng cười ha hả, "Cùng ta tranh giành con trai à? Mơ mộng hão huyền."
Dận Nhưng và đại a ca đủ kiểu cãi nhau chí chóe, làm Thư Mặc nhìn mà há hốc mồm.
Hai người này là yêu nhau lắm cắn nhau đau sao?
Điều tra từ trong thành đến ngoại ô, Dận Nhưng và đại a ca không thể ở lại kinh thành nữa, lập tức phải lên đường.
Thư Mặc không thể rời khỏi phạm vi kinh thành, lấy lý do ở lại kinh thành giúp Dận Nhưng tìm hiểu tin tức, chăm sóc người nhà hắn và đại a ca để ở lại kinh thành.
Dận Nhưng nghe xong vừa cảm động lại vừa tiếc nuối, hắn vốn định mang Thư Mặc cùng đi, để Thư Mặc làm người kế thừa của mình.
Thư Mặc cự tuyệt, làm Dận Nhưng nghĩ tới tuổi tác của mình và Khang sư phụ, rồi lại ngẫm đến tuổi tác của mình và hắn.
Con cái lớn lên mà cha vẫn còn tráng niên, ở nhà bình dân thì rất tốt, có thêm một người giúp sức; nhưng ở nhà quyền quý, mâu thuẫn này coi như lớn.
Dận Nhưng hiểu rõ ý Thư Mặc, thở dài một tiếng, bị đại a ca kéo đi.
Thư Mặc trở về thành, giờ trong thành gió thổi càng chặt. Người điều tra bất kể là nhà quan hay không, cứ là nhà vương công quý tộc là đều xông vào tìm kiếm.
Đại a ca cũng biến mất, khiến Khang sư phụ sợ hãi không thôi.
Hắn sợ hai đứa con trai này liên hợp lại làm loạn, hạ lệnh tử, nhất định phải bắt được hai người này.
Đáng tiếc, đợi đến khi người của hắn truy xét đến nơi Dận Nhưng và đại a ca rơi xuống, thì hai người này đã sớm lên thuyền rời khỏi Đại Thanh.
Người truy bắt hai người mang về tin do Dận Nhưng và đại a ca để lại.
Khang sư phụ đọc thư xong, trầm mặc.
Hắn không ngờ hai đứa con trai này lại chọn cách tự ra nước ngoài làm nên sự nghiệp, lẽ nào chúng đã sớm có ý nghĩ rời đi rồi sao?
Có phải do mình làm quá đáng, khiến chúng chọn cách rời đi không?
Trong chốc lát, tình phụ tử lấn át, Khang sư phụ hối hận, vì đẩy con trai phải bỏ nhà trốn đi, không biết về sau còn có cơ hội gặp lại không.
Khang sư phụ thả người nhà Dận Nhưng và người nhà đại a ca ra, phong tước vị cho Hoằng Tích và con trai thứ của đại a ca, để người hai nhà có thể sống cuộc sống giàu sang như trước kia.
Mấy cô con gái và đám con cái của hai nhà vì bị bỏ rơi mà oán trách hai người, nhưng cũng không lâu, đã quên hai người ra sau đầu.
Lại thiếu đi hai đối thủ, tứ a ca cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Hiện giờ, hắn là hoàng tử có hi vọng lên ngôi nhất, dù hắn là người kín đáo, không hay lui tới với quan viên, nhưng vẫn có quan viên lũ lượt tìm đến nương tựa hắn. Mà Khang sư phụ vì phế đi nhiều con trai lại ép con trai yêu thích nhất và con trai cả mà mình coi trọng rời khỏi Đại Thanh, trong lòng hối hận, đối với đám con trai còn lại tốt hơn nhiều, không còn nhiều nghi kỵ như vậy nữa.
Tình cảnh hiện tại của tứ a ca có thể nói là một trời một vực so với kiếp trước.
Trong một khắc, tứ a ca đắc ý vừa lòng, đám phụ nữ hậu viện của hắn cũng vui mừng khôn xiết, cảm giác ngày mà các nàng trở thành người phụ nữ tôn quý nhất đã không còn xa.
Bọn họ cũng không biết, một thế lực ngầm đang hoạt động.
Khang sư phụ xem đến tư liệu trên tay, sắc mặt đen như mực.
Hắn nghi kỵ thái tử, đề phòng đại nhi tử, bát nhi tử, cửu nhi tử, thập nhi tử, khiến bọn họ kẻ chết người đi, nhưng người nên đề phòng nhất thì lại bị hắn cho là thành thật nhất.
Tứ nhi tử của hắn à, thì ra dã tâm còn lớn hơn cả những người khác, thế nhưng lại ngấm ngầm xây dựng một thế lực hùng mạnh đến vậy, thành lập tổ chức tình báo khắp nơi, lôi kéo rất nhiều quan viên cấp thấp bên trong.
Những quan viên này bây giờ thì không đáng chú ý, nhưng theo thời gian thăng tiến, về sau e là chiếm cứ hơn phân nửa triều đình.
Thật là đáng tiếc mà, hắn còn cảm thấy tứ nhi tử không giao du với quan viên triều đình, thực sự an phận.
Hắn còn nhúng tay vào cả những người bên cạnh mình, Càn Thanh cung lại có cả người của tổ chức đó...
Không ngờ a, đúng là chó không sủa mới cắn người.
Trong mắt Khang sư phụ lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tứ a ca lại bị nhốt.
Người trong kinh thành vừa giật mình xong lại trở về bình tĩnh.
Khang sư phụ những năm này nhốt con trai số lần còn ít sao?
Dù sao Khang sư phụ không thiếu con trai, vòng hết đứa này lại đến đứa khác, còn nhiều chán.
Tứ a ca mặc dù là người được mọi người đánh giá có hi vọng lên ngôi nhất, nhưng cũng không phải là người được đám quan viên mong muốn lên ngôi nhất. Tính cách của tứ a ca vốn định rất nhiều người không ưa hắn.
Tứ a ca vẫn còn ngơ ngác khi quan binh bao vây phủ Ung vương, cho đến khi Khang sư phụ tự mình đến gặp hắn, hắn mới biết những việc mình làm đều bị hoàng a mã biết.
Tứ a ca có chút không hiểu nổi, rõ ràng mình làm bí mật như vậy, sao hoàng a mã lại phát hiện ra?
Bất quá, nếu đã bị phát hiện, hắn cũng nhận. Hắn không phải người thua không chịu. Đời này quá mức quái dị, kinh nghiệm kiếp trước của hắn căn bản không thể cho hắn bao nhiêu giúp đỡ.
Đám phụ nữ của tứ a ca còn ngơ ngác hơn hắn.
Tứ a ca bị nhốt, vậy thì không thể làm hoàng đế được, vậy giấc mộng thái hậu của các nàng, chẳng phải cũng không thể thành hiện thực sao?
Khang sư phụ trở về hoàng cung, một mình ngồi trong Ngự Thư phòng, nghĩ ngợi rất nhiều.
Bỗng nhiên, Khang sư phụ lên tiếng, một người áo đen xuất hiện trong thư phòng.
Khang sư phụ ra một loạt mệnh lệnh, người áo đen đáp tiếng, thân hình đột ngột biến mất.
Trong phủ Đông Giai, Nhạc Hưng A và Ngọc Trụ ngồi cùng nhau uống rượu, rượu ăn mừng.
Tương lai Ung Chính đế coi như đã bị bọn họ loại bỏ rồi, sau này sẽ không còn Ung Chính hoàng đế nữa.
Cửu long đoạt đích, chín con rồng đều đã bị phế hết rồi a.
Đại a ca và thái tử đi xa hải ngoại; tam a ca vì chuyện của Vinh phi mà bị liên lụy, cả người mất hết tinh thần; tứ a ca bị nhốt; bát a ca, cửu a ca chết, tam giác sắt nguyên bản thập a ca thì lấy phúc tấn Mông Cổ, không có khả năng kế vị; thập tam a ca vì chuyện thái tử bị phế, mà đã trước một bước bị nhốt trước khi tứ a ca bị nhốt; thập tứ a ca bị Ô Nhã thị liên lụy, sớm đã bị Khang sư phụ chán ghét mà vứt bỏ...
Hai người cười hắc hắc, chín con rồng đều phế rồi, vậy còn cách việc kéo Khang sư phụ xuống khỏi cái vị trí đó bao xa?
Khoảng thời gian này bọn họ lợi dụng giao thiệp của nhà Đông Gia đã lôi kéo không ít người, việc bọn họ muốn làm hoàng đế thực khó khăn, nhưng học theo Anh quốc và Nê Oanh, chế độ quân chủ lập hiến, làm một chức thủ tướng thì cũng có thể chứ?
Đám quan viên kia nghe bọn họ giải thích về chế độ quân chủ lập hiến và nghị hội thì hai mắt đều phát sáng, bọn họ cũng muốn có được thứ có thể kiềm chế quyền lực của hoàng đế.
"May là có cái tên Lý Đức Toàn kia, kế hoạch của chúng ta mới thuận lợi được như vậy, mới có thể loại bỏ được tứ a ca." Nhạc Hưng A uống một ngụm rượu, thở dài, "Cũng không biết tên này là may mắn hay không may nữa, thế mà lại trở thành thái giám."
"Rời khỏi trò chơi là có thể khôi phục thân nam nhi rồi, có gì mà phải để ý." Ngọc Trụ nói, "Ta thấy hắn đóng vai thái giám cũng vui vẻ ra phết."
Nhạc Hưng A: "Ngươi nói có khi nào ở hiện thực hắn là GAY không, nên mới không để ý việc làm thái giám không?"
Ngọc Trụ: "..."
Bên ngoài sân bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào, một đội binh sĩ xông vào sân.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận