Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 427: Tiểu sư thúc là thứ tử 18 (length: 7810)

Vương Hi Phượng cuối cùng cũng sinh được một đứa con trai.
Đến ngày đầy trăm của đứa trẻ, Lưu mỗ mỗ đến chơi.
Giả mẫu vui mừng, giữ Lưu mỗ mỗ ở lại hai ngày, còn đưa bà đi thăm thú Đại Quan viên.
Tiểu sư thúc không gặp Lưu mỗ mỗ, chỉ sai Xuân Hỉ đưa cho Lưu mỗ mỗ mấy bộ quần áo cũ của hắn cùng năm lượng bạc.
Tiểu sư thúc ở phủ Vinh Quốc ngày càng không có cảm giác tồn tại, ngoại trừ người nhà bếp vì mỗi ngày chia cơm canh còn nhớ có một vị tiểu gia như vậy, những người khác đều quên mất sự tồn tại của tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc lại không ngờ rằng, hắn đã không có chút cảm giác tồn tại nào như thế rồi mà vẫn có người muốn lấy mạng hắn.
Tiểu sư thúc phát hiện trong thức ăn có bỏ thuốc.
Loại thuốc này hắn chưa từng thấy qua, nhưng tiểu sư thúc đã học dược lý, phân tích một chút liền biết dược tính.
Loại thuốc này khiến người ăn vào sẽ xuất hiện triệu chứng phong hàn, mười ngày sau sẽ t‌ử vong, ngay cả lang tr‌u‌ng cũng không biết người đó là do trúng đ‌ộ‌c mà c‌h‌ế‌t.
Loại thuốc như vậy chắc chắn vô cùng quý giá hiếm có, mà lại dùng lên người của một thứ t‌ử như hắn!
Chẳng lẽ có người đã phát hiện ra thân phận thật sự của mình?
Tiểu sư thúc vẫn thản nhiên ăn hết thức ăn.
Tối hôm đó, tiểu sư thúc liền "b‌ệ‌n‌h".
Xuân Mai đi cầu Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng cho người mời lang tr‌u‌ng đến cho tiểu sư thúc xem bệnh, thái y thì không cần nghĩ.
Lang tr‌u‌ng quả nhiên không chẩn ra được tiểu sư thúc trúng đ‌ộ‌c, chỉ nói tiểu sư thúc bị phong hàn xâm nhập, kê thuốc chữa phong hàn.
Xuân Hỉ vô cùng lo lắng, tự trách mình không chăm sóc tốt tiểu chủ t‌ử, vì vậy một tấc không rời canh giữ bên giường tiểu sư thúc, chăm sóc hắn.
Tiểu sư thúc bất đắc dĩ, Xuân Hỉ cứ luôn canh chừng như vậy thì làm sao hắn có thể lẻn đi tìm hung thủ được đây?
Chỉ có thể nghĩ cách đuổi Xuân Hỉ đi chỗ khác.
Tiểu sư thúc giả vờ vô tình nói: "Hôm nay thức ăn không ngon, có mùi thuốc kỳ lạ."
Xuân Hỉ nghe thấy tai giật giật, lông mày cũng dựng đứng lên.
Thời tiết hôm nay không tệ, mùa xuân ấm áp, sao lại dễ bị phong hàn như vậy?
Hơn nữa tiểu chủ t‌ử nhà mình cũng không thiếu quần áo, lại càng không có rơi xuống nước, làm sao lại bị cảm lạnh?
Chắc chắn là do món ăn hôm nay tiểu chủ t‌ử đã nói.
Có người muốn hại tiểu chủ t‌ử!
Xuân Hỉ ngồi không yên, nói với Xuân Mai một tiếng rồi rời khỏi phủ Vinh Quốc, đi về phía Từ phủ.
Lúc nàng ra cửa trời đã rất khuya rồi, hôm nay đừng mong trở về được.
Tiểu sư thúc chờ người đi rồi, liền dùng t‌h‌ủ đ‌o‌ạ‌n khiến Xuân Mai cùng những người làm trong viện đều ngủ say.
Hắn đi về phía người mà mình đang nghi ngờ.
Đánh thức người nọ dậy, tiểu sư thúc trực tiếp thôi miên nàng ta, rồi hỏi những điều mà hắn muốn biết.
Quả nhiên thuốc là do người này bỏ, nàng ta bị người mua chuộc.
Hai mươi lượng bạc, đã khiến nàng làm ra chuyện hạ độc chủ t‌ử nhà mình.
Quả thật những người làm trong phủ Vinh Quốc, tiết tháo cùng trung tâm đều vô cùng thấp.
Một mạng của mình, chỉ đáng hai mươi lượng bạc!
Người bỏ thuốc không biết người mua chuộc mình là ai, nhưng lại biết diện mạo của người đó. Tiểu sư thúc hỏi rõ ràng sau đó về phòng mình, dựa theo những đặc điểm người hạ độc kể lại, vẽ ra một bức chân dung.
Đem tranh cho người hạ độc xem, nàng ta liên tục gật đầu, đúng là người này.
"Được rồi, ngươi ngủ đi." Tiểu sư thúc cho người nằm ngủ, rồi trở về phòng mình.
Hai ngày sau thì kiếm cớ đuổi người này ra khỏi viện của mình.
Ngày thứ hai, Xuân Hỉ vội vàng trở về.
Xuân Mai đã sắc thuốc xong, định bưng cho tiểu sư thúc uống.
Xuân Hỉ nhận lấy chén thuốc nói: "Ta bưng cho tam gia."
Nhân lúc không ai để ý, Xuân Hỉ bỏ thêm một chút bột thuốc vào trong chén thuốc.
Tiểu sư thúc toàn bộ quá trình đều xem cả vào mắt.
Xem ra Từ gia đã biết thứ đ‌ộ‌c dược đó là gì, chỉ sợ nơi phát xuất đ‌ộ‌c dược có liên quan đến cung đình.
Mấy ngày sau, tiểu sư thúc đã "khỏi bệnh", có thể ra khỏi phủ.
Hắn lập tức tìm Tề Đại, đưa bức họa cho Tề Đại, nhờ hắn tìm người giúp.
"Phải âm thầm tiến hành, không được đánh rắn động cỏ." Tiểu sư thúc dặn dò Tề Đại.
Tề Đại tỏ vẻ đã hiểu.
Những năm gần đây, hắn đã trở thành một thủ lĩnh tình báo rất giỏi, dưới trướng phát triển không ít người, cả đám ăn xin trong kinh thành đều bị hắn thu phục làm tai mắt.
Hàng năm vào mùa đông, Tề Đại đều cung cấp đồ ăn cho những người ăn xin, cho họ một ít quần áo mà người khác thực sự không có để mặc giữ ấm, khiến cho mấy năm gần đây tỷ lệ t‌ử vong của những người ăn xin vào mùa đông giảm đi đáng kể.
Những người ăn xin vô cùng cảm kích Tề Đại, đều nguyện ý làm tai mắt cho hắn. Hơn nữa chỉ cần cung cấp manh mối cho Tề Đại còn có thể nhận được t‌h‌ù lao.
Chưa đến hai ngày, Tề Đại tìm được người, báo kết quả cho tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc bên này lại phải đối mặt với một vụ ám sát nữa.
Lần này là trên đường lớn, đột nhiên một con ngựa n‌ổi đ‌iê‌n lao thẳng về phía tiểu sư thúc, xem chừng là muốn giẫm nát tiểu sư thúc dưới vó ngựa.
Rất nhiều người không đành lòng nhắm mắt lại, không muốn xem thảm kịch tiếp theo.
Tiểu sư thúc nheo mắt lại, đang định không để lại dấu vết mà tạo ra một tình huống bị thương do bị ngựa giẫm nhưng lại không chí t‌ử, thì bỗng nhiên một thanh niên từ ven đường lao ra, một tay tóm lấy cánh tay tiểu sư thúc, kéo hắn qua một bên.
Một tay khác của người này nắm lấy dây cương con ngựa đ‌iê‌n, dùng sức kéo mạnh, sinh sinh làm con ngựa dừng lại.
Sức lực mạnh mẽ này, khiến tiểu sư thúc không khỏi muốn giơ ngón cái tán thưởng.
Nhìn lại người nọ, dung mạo như ngọc, anh tư bừng bừng khí thế, quả là một mỹ nam t‌ử!
Người nọ buông tay đang giữ tiểu sư thúc, một quyền đánh vào đầu con ngựa đ‌iê‌n, khiến nó ngất đi.
Mọi người thấy cảnh này, đều thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau tán thưởng người nọ.
Tiểu sư thúc nhanh chóng chắp tay hành lễ, cảm tạ ân cứu mạng của người nọ.
Người nọ khoát tay, nói: "Không cần để ý, chỉ là t‌i‌ệ‌n tay thôi."
Lời nói sảng khoái, cho thấy người này là một người có phong thái hiệp nghĩa.
Tiểu sư thúc rất có hảo cảm với người này, liền báo tên của mình, muốn biết tên của người nọ.
"Tại hạ Giả Huyền, không biết tôn tính đại danh của huynh đài?"
Người nọ báo tên mình: "Tại hạ Liễu Tương Liên!"
"Ngươi là Liễu Tương Liên?" Tiểu sư thúc giật mình.
Liễu Tương Liên cũng kinh ngạc: "Ngươi biết ta?"
"Ách, ta từng nghe tên ngươi rồi. Ta là thứ t‌ử của nhị phòng phủ Vinh Quốc." Tiểu sư thúc nói, hắn sẽ không nói là do biết Liễu Tương Liên theo nguyên tác đâu.
"Thì ra là Huyền huynh đệ!" Liễu Tương Liên cười.
Hắn cùng Giả Bảo Ngọc và Giả Liễn có giao hảo, cho nên khi nghe tiểu sư thúc tự xưng thân phận của mình, thái độ lập tức trở nên thân thiết hơn.
Có người đến xử lý con ngựa đ‌iê‌n, hai người liền rời khỏi hiện trường.
Tiểu sư thúc nói với Liễu Tương Liên: "Liễu huynh, tiểu đệ xin mời Liễu huynh uống rượu, cảm tạ Liễu huynh đã cứu mạng."
Liễu Tương Liên cười nói: "Để lần khác đi, ta đã có hẹn với người khác rồi, cũng là đường huynh nhà ngươi đấy."
Tiểu sư thúc: "Liễn nhị ca?"
Ánh mắt hắn lóe lên, trước đây một khoảng thời gian, có một vị thái phi trong cung mất, đang trong quốc tang...
Chắc là lần này Giả Liễn muốn mai mối cho Liễu Tương Liên?
Tiểu sư thúc cười nói: "Thì ra là Liễn nhị ca mời khách, Liễu huynh không ngại cho tiểu đệ đi cùng chứ."
Liễu Tương Liên nghĩ anh em nhà người ta càng thân thiết thì càng tốt, liền cười nói: "Không ngại, cùng đi thôi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận