Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong

Tiểu Sư Thúc Trầm Mê Mạng Lưới Bên Trong - Chương 379: Tiểu sư thúc tiến vào khủng bố trò chơi 4 (length: 7789)

Những người khác đều đã rời đi, hai con ác linh nữ không tìm được kẻ thù, liền chỉ có thể gây họa cho thị trấn.
Gia súc gia cầm trong trấn đều bị chúng nó làm hại hết, may mà chúng nó đối với người trong trấn còn coi như hữu hảo, không tiếp tục gây họa dân trấn. Nhưng đến tối, dân trấn cũng không dám ra ngoài, liền sợ ác linh vào ban đêm không có ước thúc, đem dân trấn cũng cho "ăn" mất.
Sau đó, trong thị trấn lại đến khá nhiều người lạ, trong khoảng thời gian bọn họ ở lại trấn, người trong trấn liền liên tục mất tích, cho nên dân trấn ngày càng chán ghét người lạ, mà người lạ đến trấn sau cùng có thể đi ra khỏi trấn rất ít, phần lớn đều mất tích, không biết đi đâu.
Dân trấn cũng hoài nghi người lạ cùng người dân mất tích đều bị ác linh ăn hết.
Người lạ đến kích thích cảm xúc của ác linh, khiến chúng mất lý trí, không phân biệt đối với dân trấn động thủ.
Vì vậy, dân trấn rất chán ghét người lạ đến đây.
Việc người lạ đến có ý đồ vị dân trấn bên trong có người sẽ bị ác linh làm hại.
Tiểu sư thúc hỏi: "Những người lạ đó đều ở trọ khách sạn nhà ngươi sao?"
Mục Lang gật đầu.
Tiểu sư thúc lại hỏi: "Vậy ngươi không cảm thấy khách sạn có gì dị thường sao?"
Mục Lang lắc đầu: "Không có mà."
Tiểu sư thúc dùng ánh mắt săm soi nhìn chằm chằm Mục Lang: "Ngươi thân là chủ khách sạn, đối với khách ở khách sạn của ngươi mà mất tích, không có chút xin lỗi hoặc sợ hãi sao?"
Mục Lang rụt cổ một cái, lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng mà cho dù người lạ không ở khách sạn ta, chỉ cần bọn họ ở trong trấn, bất kể là ở đâu trong thị trấn, cuối cùng vẫn sẽ mất tích thôi. Ít nhất, ít nhất ta cung cấp chỗ ngủ chỗ ăn cho họ, nếu không ở khách sạn của ta, họ chỉ có thể ngủ ngoài đường thôi."
Ánh mắt của mọi người nhìn Mục Lang có chút thay đổi.
Trước kia họ tuy có chút cảnh giác với Mục Lang, nhưng rất đồng tình với cô bé nhỏ tuổi đã phải gánh vác gánh nặng cuộc sống này, nhưng nghe lời cô, mọi người thu lại sự đồng cảm.
Cô bé này không cần đồng tình, suy nghĩ của nàng giống với những người khác trong trấn, đều không phải tư duy của người bình thường.
Lý Nghiên đặt đũa xuống, nói: "Ta ăn xong rồi, các ngươi thì sao?"
Hai cô gái khác cũng buông đũa.
Ba chàng trai cũng đặt đũa xuống, mỗi người cầm theo một cái bánh bao rồi đứng dậy: "Về phòng thôi."
Nói rồi cùng nhau trở về lầu hai.
Mục Lang nghiêng đầu, cười với bóng lưng mấy người, rồi cúi đầu ăn cơm.
Gắp một đũa thức ăn vào miệng, Mục Lang nhíu mày, hình như không ăn nổi, nhưng nàng lập tức nghĩ đến gì đó, chân mày giãn ra, tăng tốc độ ăn sạch thức ăn.
Sáu người tụ tập tại phòng của tiểu sư thúc, tiếp tục thảo luận.
Trương Vân nói: "Mục Lang có vấn đề, rất có thể cấu kết với ác linh. Ác linh bắt một người từ khách sạn đi, không thể nào không có chút động tĩnh nào. Ác linh không phát ra động tĩnh, nhưng người bị bắt sẽ phát ra chứ, nhất định sẽ giãy dụa kêu la, đồng bọn của cô ta sao lại không phát giác ra?"
Trịnh Hàng tiếp lời: "Trừ khi người bị bắt và đồng bọn của hắn đều ngủ rất say, nhưng sao họ có thể ngủ say như thế?"
Tôn Hạo: "Rất có thể họ đã ăn phải thuốc ngủ."
Lưu Phương giật mình: "Vậy cơm tối nay chúng ta ăn…"
Tiểu sư thúc nói: "Không có, cơm tối nay bình thường thôi, nghĩ là ác linh không định gây sự chỉ trong một ngày."
Lý Nghiên hỏi tiểu sư thúc: "Sao ngươi biết cơm canh bình thường?"
Tiểu sư thúc: "Đầu lưỡi ta rất nhạy, có thể phân biệt được sự khác biệt rất nhỏ trong vị."
Trương Vân nói: "Vậy thì tốt quá, sau này Mục Lang có bỏ thuốc vào đồ ăn thì ngươi thông báo cho chúng ta."
Tiểu sư thúc gật đầu đồng ý.
Vì bà chủ quán trọ đều có vấn đề, mọi người đều không dám một mình ngủ một phòng, ba cô gái quyết định chen chúc một phòng, còn tiểu sư thúc thì nói thẳng là không quen ngủ chung với người khác, nhất định phải một mình một phòng, thế nên Trịnh Hàng và Tôn Hạo ở chung một phòng.
Tiểu sư thúc: "Đêm nay chắc là an toàn nhất, mọi người nghỉ ngơi đi, có tinh thần thì mới đối phó được với nhiều vấn đề hơn."
Năm người cảm thấy tiểu sư thúc nói đúng, bèn về phòng bên cạnh phòng tiểu sư thúc nghỉ ngơi.
Tiểu sư thúc ngồi xếp bằng trên giường, nghe tiếng thở từ hai phòng bên cạnh, biết năm người đã ngủ rồi.
Không phải là họ không có lòng cảnh giác, mà là những chuyện đã xảy ra trong một ngày khiến họ hao tổn tâm sức quá nhiều, tinh thần không trụ nổi nữa, lại nghe tiểu sư thúc nói đêm nay an toàn nên trong lòng hơi thả lỏng, liền bị cơn buồn ngủ đoạt đi thần trí.
Tiểu sư thúc bắt đầu tu luyện tinh thần lực, còn tinh thần luyện thể thuật thì không cần luyện.
Thân thể mà hắn đang dùng bây giờ là do Minh Hỏa đạo tôn cố ý luyện chế cho hắn, cường độ này có thể so sánh với cường độ luyện thể của tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Tinh thần lực chính là thần thức thuộc về bản thân tiểu sư thúc, tu luyện càng mạnh mẽ thì càng có lợi cho hắn.
Kết thúc một vòng tu luyện tinh thần lực, tiểu sư thúc thả tinh thần lực ra, quét hình thị trấn.
Vì dùng thân thể rối, có thể dung nạp phần lớn nguyên thần của tiểu sư thúc, nên thần thức mà tiểu sư thúc sử dụng cũng nhiều hơn so với khi dùng ở các thế giới khác, tinh thần lực của hắn có thể bao phủ cả thị trấn.
Thị trấn hết sức yên tĩnh, mọi người đều chìm vào giấc ngủ sâu, ngoài tiếng côn trùng kêu, không có âm thanh của loài vật khác.
Xem ra đúng là như lời Mục Lang, trong trấn này, ngoài con người và côn trùng, không có sinh vật sống nào khác.
Một âm thanh rất nhỏ lọt vào cảm giác tinh thần của tiểu sư thúc.
Âm thanh này cực kỳ nhỏ, nhưng lại rất có quy luật, hơn nữa dường như rất gần.
Tiểu sư thúc thu hồi tinh thần lực, hướng đến nơi phát ra âm thanh.
Âm thanh phát ra từ nhà bếp của khách sạn, nhà bếp không mở đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ vào, chiếu lên khung cảnh một màu mông lung.
Tiểu sư thúc cảm nhận bằng tinh thần lực, cho nên cảnh tượng mờ ảo đó trước mắt tiểu sư thúc cực kỳ rõ ràng.
Hắn thấy Mục Lang đang cầm dao phay, đang mài đi mài lại trên đá mài.
Trên mặt Mục Lang tràn đầy vui vẻ và mong chờ, như thể đang ảo tưởng về một chuyện tốt đẹp nào đó.
Tiểu sư thúc nheo mắt, hắn cảm thấy nhiệm vụ đầu tiên có vẻ đơn giản hơn một chút rồi.
Thu hồi tầm mắt, tiểu sư thúc tiếp tục tu luyện tinh thần lực.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, mọi người tỉnh lại trong ánh nắng ban mai.
Ánh nắng chiếu vào mọi ngóc ngách trong thị trấn, xua tan hết màn sương mù, khiến năm người trẻ tuổi đều nảy sinh một loại cảm giác thị trấn nhỏ này thật sự an bình và hòa ái.
"Khách quý, dùng điểm tâm thôi." Mục Lang gọi mọi người ở lầu một.
Mọi người đã rửa mặt xong, liếc nhau một cái, rồi cùng nhau xuống lầu một, đi tới nhà ăn.
Trên bàn đã bày đồ ăn, vẫn là bánh bao cháo trắng và bốn món rau.
Tiểu sư thúc cầm đũa lên, cắn một miếng bánh bao, uống một ngụm cháo, rồi lại ăn từng món rau một, gật đầu với mọi người.
Mọi người mới động đũa.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận